8.
Tôi dẫn Phùng Hoan vào phòng.
Kế hoạch trước đó bị gián đoạn nên chuyến bay chỉ có thể tạm thời bị hủy.
Ẻm bảo ẻm đã về Từ gia nên đã đổi họ rồi.
Từ Hoan là tên hiện tại của ẻm.
Tôi rót cho ẻm một tách trà nóng, lòng bàn tay Từ Hoan lạnh buốt vì sợ, uống một tách trà nóng có thể giảm chút nỗi sợ hãi.
Ban đầu tôi cũng nghĩ đến kịch bản này ai ngờ nha đầu này lại thật sự to gan bỏ trốn.
"Hôm nay cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi đưa cô về Từ gia."
Nghe tôi nói vậy, bàn tay cầm tách trà của ẻm thoáng run lên.
Từ Hoan liều mạng lắc đầu: "Tôi không muốn quay về, ở đó căn bản không phải cuộc sống của người."
Đối mặt với tổn thương và sợ hãi mà ẻm bộc lộ ra, tôi đưa tay nhẹ nhàng niết mặt cô nàng.
"Tôi đã nói rồi, quen rồi sẽ tốt thôi."
Khi đã quen và tê dần thì sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
"Nhưng người phụ nữ đó ngược đãi tôi, không cho tôi ăn, còn bắt tôi phải dậy trước bình minh để chạy, bắt tôi học nhảy, chơi đàn. Đầu ngón chân của tôi sắp hỏng mất thôi!"
Từ Hoan vừa nói vừa cởi giày.
Trên ngón chân có vài vết bầm tím, sưng đỏ, trông thật đáng thương.
Tôi bất giác nhìn xuống chân mình.
Có vẻ như tôi lúc trước cũng trôi qua như vậy.
“Nếu mẹ thực sự muốn ngược đãi cô thì cô đã chết lâu rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-chon-roi-di/3423075/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.