7.
Mẹ kế bước xuống xe.
Bà mặc một chiếc váy lụa dài, dáng đi vô cùng thanh lịch.
Tay cầm khăn che miệng và mũi, nhìn xung quanh, giữa lông mày nhíu lại hiện ra chút chán ghét.
Khu chung cư tôi thuê cũng tính là cao cấp.
Nhưng trong mắt hào môn, cái nơi như này họ không thèm để mắt tới.
Nếu không phải vì bắt thiên kim hào môn Phùng Hoan này về nhà, e rằng mẹ kế sẽ không bao giờ đặt chân đến đây.
Vừa nhìn thấy bà, Phùng Hoan sợ hãi trốn phía sau tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi liều mạng lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm:
"Cứu tôi với, tôi không muốn quay về."
Trong mắt ẻm hiện lên sự sợ hãi, có vẻ như tháng này ẻm đã nhận được sự “giáo dục” xuất sắc.
Tôi liếc nhìn Phùng Hoan đang run rẩy ở phía sau, thở dài rồi đi thẳng tới trước mặt bà.
“Mẹ, sao người lại đích thân đến đây?” Nghĩ lại lúc trước tôi chạy trốn, bà chỉ phái mười mấy vệ sĩ đến bắt tôi về.
Làm khó bà lần này phải tự mình chủ động đến bắt người.
“Đến đưa nó về rồi thuận tiện đến thăm con.”
Giọng điệu mẹ kế bình tĩnh, nghe không ra chút ý vị quan tâm nào.
Sau đó bà liếc nhìn các vệ sĩ mặc vest đen phía sau.
Vệ sĩ ngầm hiểu, lập tức xắn tay áo tiến tới bắt Phùng Hoan.
Phùng Hoan sợ hãi véo vào cánh tay tôi đến phát đau.
Tôi đau đớn thở hổn hển, nhìn Phùng Hoan bị dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-chon-roi-di/3423074/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.