Đầu Cao Gia Tiện "ong" một tiếng, toàn bộ khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
Mặc dù anh thường nói chuyện với cô như đang chơi chữ, nhưng thực ra cô lại hiểu hết những câu nói chết tiệt đó.
Lúc này cô mới vô thức cúi đầu nhìn đường viền cổ váy nhỏ bên trong, tuy rằng không quá thấp, nhưng nếu nhìn từ trên xuống dưới, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vòng cung trắng như tuyết.
Không có gì lạ khi trong quán bar vừa rồi, anh cố gắng cởi áo khoác bắt cô mặc vào.
Cô đoán ra được mọi chuyện, lập tức nghiến răng quấn áo khoác của anh chặt hơn một chút, cho đến khi từ cổ xuống dưới không để lộ ra kẽ hở nào, rồi tròn xoe mắt nhìn anh: "Chúc Trầm Ngâm, có ai từng nói anh giở trò lưu manh vô cùng thành thạo chưa!?"
Trong chốc lát xuân dược, trong chốc lát đổ mồ hôi.
Không lường trước được.
Chúc Trầm Ngâm: "Trước kia không có."
Ngừng một chút, anh mới chậm rãi nói thêm: "Nhưng hôm nay thì có."
Ý anh là, cô là người đầu tiên nói anh giở trò lưu manh.
Nói cách khác, trước đây anh chưa từng thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy, sẽ nói với đối phương lời nói như thế này sao?
Cao Gia Tiện càng nghĩ đến đây, sắc mặt càng nóng, vì vậy quay mặt hẳn về hướng cửa sổ xe.
Cô cũng càng ngày càng phát hiện ra tài hùng biện của mình, thứ mà cô luôn tự hào, đã bắt đầu bị anh triệt tiêu khi ở với anh!
Là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp, cô rất không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-rat-toa-sang/934041/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.