Qua mấy ngày vật lộn với kì rụng dâu thì cuối cùng cũng hết, Thường Hi vui vẻ thở phào. Gần đây cũng đã ấm lên rất nhiều rồi, thế nên cô bắt đầu đi làm lại. Bắc Thần cũng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành nên đã rời khỏi nhà từ sớm. Còn cô thì cũng đã sắp xếp rồi ra khỏi nhà đi đến công ty, một ngày mới cũng bắt đầu.
Hai người buổi sáng thì đi làm, tối đến thì cũng làm việc nhưng mà là làm ở trên giường. Ngày ngày cứ trôi qua như thế, cho đến một hôm, Thường Hi đang làm việc trong công ty thì đột nhiên điện thoại reo lên. Người hiển thị trên màn hình điện thoại là bác sĩ của bệnh viện. Cô liền nhấc máy lên.
“ Alo “
Người bác sĩ điềm đạm nói
“ Dì của cô tỉnh lại rồi “
Nghe xong cô liền phi nhanh ra khỏi công ty, lái xe đến bệnh viện như tên bắn. Tới nơi cô chạy vội vào phòng bệnh, mở cửa ra là người dì đang ngồi trên giường bệnh. Thường Hi thấy dì tỉnh lại thì như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Cô lao đến ôm lấy dì vào lòng, nước mắt của sự hạnh phúc chảy trên gương mặt diễm lệ của cô.
“ Dì ơi ! Cuối cùng dì cũng tỉnh rồi “.
Dì cô xoa đầu cô trìu mến, nhẹ nhàng nói với cô.
“ Mấy năm qua vất vả cho con rồi “
Thường Hi nằm trong lòng dì mà lắc đầu.
“ Con không vất vả….hức….thật may là dì…tỉnh lại rồi “
Tiếng khóc cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-phai-tra-gia-vi-dam-lua-doi-toi/2927847/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.