Anh liên tục nói những câu với ý nghĩa mập mờ như vậy thật khiến cô khó hiểu. Cô im lặng băng vết thương vì anh cứ cố chấp, anh chăm chú nhìn cô, một lát sau cô nói:
- Xong rồi, bạn về phòng nghỉ ngơi đi.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào vết thương cô vừa băng bó rồi nói:
- Cám ơn.
Cô vừa cất dụng cụ gọn gàng vào hộp cứu thương vừa đứng dậy đáp:
- Không cần cám ơn, việc tôi phải làm thôi.
Anh vội đứng dậy nắm tay cô lại nói:
- Vậy ngày mai?
Cô cũng đành chịu với sự cố chấp của anh:
- Mai sau tiết học cuối cùng tôi sẽ đến đây chờ bạn.
Nói rồi cô rời đi, anh nhìn theo cô mỉm cười hạnh phúc. Hôm nay là lần đầu tiên anh và cô có thể nói chuyện cùng nhau lâu như vậy.
Khi cô trở về phòng thì Luy Xuân cùng Hiểu Lạc và Chu Hoài đã có mặt trong phòng. Thấy cô bước vào, Luy Xuân hậm hực nhìn cô, cô đặt hộp cứu thương vào ngăn tủ. Luy Xuân ngồi xuống ghế cất giọng:
- Bạn có cần nặng tay với huynh ấy đến vậy không? Hay bạn cố tình muốn đả thương Thiệu Huy?
Chu Hoài thấy Luy Xuân có phần kích động liền nói:
- Bình tĩnh đi Luy Xuân, từ từ nói chuyện.
Hiểu Lạc cũng vội xoa dịu:
- Đúng đó Luy Xuân, bạn bình tĩnh đi, Nhược Vũ không cố ý đâu.
Cô lạnh lùng đáp:
- Tôi không cố ý.
Thái độ lạnh tanh của cô khiến Luy Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nhu-hoa-trong-mong/3464643/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.