Tới bệnh viện, An Hân Du đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, lo lắng bước tới bước lui.
Bên cạnh cô ta là cô Đồng bảo mẫu, đây là người mà sau này An Hân Du lựa chọn, một năm qua chăm sóc Duệ Duệ tương đối cẩn thận, anh bước vội lên:
“Duệ Duệ sao rồi?”
“Duệ Duệ, con nó…” An Hân Du rưng rưng nước mắt: “Xe phía sau tông vào đuôi xe em, khi đó cửa xe mở rộng, Duệ Duệ không ngồi vững nên rơi từ trong ra ngoài, bị đụng vào đầu, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra.”
Chu Cận Viễn đưa mắt nhìn lên, một cơn giận dữ không tên bộc phát, ánh mắt lạnh lùng: “Không ngồi vững? Lẽ nào con nó không có ghế dành cho em bé sao?”
An Hân Du cắn môi, yết hầu lăn lên lăn xuống: “Có, nhưng Duệ Duệ không thích ngồi ghế em bé, ngồi vào là khóc ăn vạ, em… em không có cách nào khác nên mới…”
“Con khóc là em không cho con ngồi nữa?” Chu Cận Viễn nhíu mày nổi giận đùng đùng: “Ngay cả chút kiến thức thông thường này mà em cũng không hiểu sao?”
An Hân Du giật mình, sau đó tủi thân mím chặt môi, cúi đầu chực khóc.
Bình thường cô ta chê ghế em bé lỉnh kỉnh, thường thì cứ đặt đại Duệ Duệ ở bên cạnh cho xong chuyện, hơn một năm qua vẫn ổn, nào ngờ lần này lại gặp sự cố.
Cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện nên vội vã đưa Duệ Duệ tới viện trước, người gây tai nạn và tài xế của cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282606/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.