" Tôi yêu cô ấy! Diệp Bác Lâm yêu Mộc Diễm Tinh, cho nên tôi mới cưới cô ấy. Mặc tiểu thư, cô thấy đáp án này có hài lòng hay không?" Anh nghiêm giọng, vẻ mặt nghiêm túc mà đáp trả.
Mặc Tiểu Phương thoáng chốc đã tràn đầy ý ghên tị trong nháy mắt, không cam lòng mà bước lên hai ba bước, đứng trước mặt cô mà giơ tay lên cao...
Mắt thấy cái tát kia chắc là dành cho mình rồi...Nhưng Mộc Diễm Tinh lại không ngờ cô ta vậy mà lại dám động thủ đánh cô trước mặt Diệp Bác Lâm, ngay ở đại sảnh lớn của tổng công ty Diệp thị.
" Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám đụng đến? " Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Mặc Tiểu Phương.
Tiểu Phương phút chốc sắc mặt trắng bệch theo lời nói lạnh lẽo của anh. Mộc Diễm Tinh cũng liền lùi đi vài bước.
" Lâm ca tại sao vậy? Tại sao anh lại kết hôn với cô ta ? Cô ta đã bỏ bùa mê gì cho anh? Cô ta như vậy có vác nổi cái danh phu nhân Diệp gia không chứ? Một người phụ nữ thế này thì có gì tốt? Làm sao xứng với anh?" Mặc Tiểu Phương càng nói càng ấm ức mà khóc lớn. Còn hung hăng mà trừng mắt với cô như muốn lấy mạng cô vậy.
Diệp Bác Lâm cau mày, mặt lạnh như băng, hừ mạnh, ưu nhã vòng tay qua eo Diễm Tinh mà ôm lấy.
" Chỉ cần cô ấy ở bên tôi là được!"
Lời này là sao đây... Cô biết mấy hôm nay đúng là Diệp Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngu-ngoc-lam-dung-khong/2970332/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.