Diệp Bác Lâm đi trước không xa, quay lại mà nói.
" Không sao."
Không sao... Không sao cái gì chứ? Anh ta có bị điên không. Dù cô có mang danh là phu nhân thì cũng không thể làm càn được. Mộc Diễm Tinh không theo anh vào văn phòng mà đi qua văn phòng thư ký. Mọi người tấp nập, đứng lên ngồi xuống, chuông điện thoại thì vẫn cứ reo liên hồi. Diễm Tinh nhìn mọi người mà lo lắng cho bản thân nhưng... Sao chiếc điện thoại trên bàn của cô không có phản ứng gì hết, cô nhàn rỗi còn mọi người thì không.
Cô cũng biết ý này là từ ai, nhưng không thể ngồi như vậy được, da mặt cô không dày đến mức đó đâu. Mộc Diễm Tinh chủ động tiến đến nữ đồng nghiệp ngồi cách đó không xa.
" Chị An? Em giúp gì được không ạ?"
" Phu nhân... À Diễm Tinh cũng không có gì đâu, chị làm được mà." Chị An cảm nhận được sự bất lực trong đôi mắt của cô mà nói thêm.
" Nếu em không phiền có thể giúp chị sửa lại tập tài liệu này."
" Dạ được, dạ được ạ. Em sẽ hoàn thành tốt nhất có thể ạ."
" Được rồi, cũng không có gì. Em làm từ từ, chị không gấp." Chị An vừa lo vừa sợ.
Mộc Diễm Tinh quay về bàn làm việc với khuôn mặt tươi tắn hơn, cô nhanh chóng thích nghi hòa hợp với mọi người trong phòng làm việc mới này.
Đã đến giờ ăn trưa rồi sao?
Mọi người gọi cô cùng đi ăn nhưng cô từ chối, và ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ngu-ngoc-lam-dung-khong/2970331/chuong-45.html