Thạch Dị Quy thay quần áo, sau đó lái xe đến bệnh viện. Trước khi đến nơi, anh không quên mua một bó hoa để tặng Mã Anh Kỳ. Đứng trước cửa phòng bệnh, người đàn ông 30 tuổi lại có cảm giác hồi hộp như mấy bạn sinh viên sắp vào phòng thi.
Đến khi mở cửa ra, thấy trong phòng bệnh không có ai anh mới sững sờ. Đây chính xác là phòng bệnh của cô, không thể sai vào đâu được. Vậy thì tại sao cô lại không có ở đây? Thạch Dị Quy hơi sốt ruột, vừa lấy điện thoại ra định gọi cho Mã Anh Kỳ thì cô từ nhà vệ sinh đi ra.
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát ai cũng ngẩn ngơ.
"Anh?"
Thạch Dị Quy nhìn Mã Anh Kỳ trong bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xám, gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa mấy khởi sắc. Nhớ đến lúc cô được người ta bế từ dưới hồ lên toàn thân tím tái, tim anh đập nhanh dữ dội. Cảm xúc này rõ ràng như vậy rồi ư? Anh còn nghĩ mình chỉ là nhất thời, là một thứ cảm xúc thoáng qua không nên có.
Cô chớp mắt, nhìn anh đứng đó cứng đờ như pho tượng.
"Anh sao vậy ạ? Anh ơi?"
Cô vừa bước lên, cánh tay đã bị Thạch Dị Quy bất ngờ kéo về phía trước. Cả người cô đổ dồn về phía anh, rồi cứ thế được anh ôm vào trong lòng. Mã Anh Kỳ đơ cả người, tim như ngừng đập.
Rốt cuộc thì... Anh bị làm sao vậy chứ?
Cô không nhúc nhích được, cũng không định sẽ thoát khỏi cái ôm này. Tim hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066360/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.