"Tớ... Có sao?"
Mã Anh Kỳ vừa hỏi vừa tự xoa hai gò má của mình. Sao lại để người ta nhìn ra mình đang xấu hổ được chứ?
Sau khi đoạn camera được ghi lại tại hồ bơi đưa đến trường, Tô Tuyết Vân đã bị kỉ lục tại trường và buộc phải chuyển đi nơi khác. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô nhận thấy tình cảm ở lứa tuổi này nhìn thì đơn thuần nhưng cũng quá nhiều phức tạp. Hành động xốc nổi, dẫn đến việc tình cảm bạn bè rạn nứt, khiến bản thân mất mặt. Chuyện này cũng không thể trách Tần Thiên, vì cậu ta chẳng qua chỉ là nhất thời chưa hiểu chuyện.
Có điều, nếu cậu ta cứ ghi hận với Thạch Dị Quy như vậy thì thật không hay chút nào. Ngoài mặt anh luôn là người muốn hoá giải mọi chuyện, nhưng lần trước ở bệnh viện đã bẻ tay cậu ta một lần.
"Kỳ Kỳ! Hôm qua mẹ có gặp cậu Thạch, đã mời cậu ấy đến nhà ăn cơm."
Khụ khụ.
Mã Anh Kỳ đang uống nước thì suýt nữa sặc không thở được. Cậu Thạch mà mẹ cô nói, chẳng phải là Thạch Dị Quy sao? Lúc còn nằm trong viện, cô có nghe họ nói rằng đã gặp anh khi ở ngoài phòng cấp cứu, nhưng chưa kịp cảm ơn đàng hoàng thì anh đã đi.
Mẹ cô là người trọng tình nghĩa, anh cứu cô một mạng đương nhiên bà sẽ nhớ ơn anh suốt đời. Chỉ là, đó là khi chưa biết rằng cô thích anh.
"Sao ạ?"
Bà Mã đặt đĩa trái cây xuống trước mặt Mã Anh Kỳ, nhẹ nhàng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066356/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.