"Viên Mẫn đâu? Anh ta thế nào rồi?"
Thạch Dị Quy chạy vào trong bệnh viện, vừa nhìn thấy mấy người đồng nghiệp đứng ngoài phòng cấp cứu thì đã hỏi ngay. Trước đó Viên Mẫn có hẹn đến nhà thăm khám cho một đám trẻ bị bỏ rơi. Chủ nhà là một người đàn ông, người này chỉ nói rằng anh ta đến khám xong rồi cứ việc về mà không cần hỏi thêm gì cả.
Viên Mẫn nảy sinh nghi ngờ, cho rằng người này không phải người nhận nuôi mà là người bắt cóc bọn trẻ. Anh ta muốn báo cảnh sát, nhưng đã để lộ ra sơ hở khiến hắn ta cho người trả thù. Trước khi rơi vào hôn mê, anh ta đã đưa đoạn ghi âm trong điện thoại mình ghi lại khi vừa bị đám người kia đánh vừa nói chuyện.
"Mày dám xen vào chuyện của tao hả?"
"Các người... Các người nhất định sẽ bị bắt."
Thạch Dị Quy cầm điện thoại của Viên Mẫn trong tay mà siết chặt, đuôi mắt đỏ lên. Anh biết, thường ngày anh ta tuy tỏ ra nhát gan và hay cợt nhả, nhưng trong tâm rất lương thiện. Lần này vì muốn lấy lại công bằng cho đám trẻ, còn không tiếc khiến bản thân bầm dập.
Tình hình của anh ta vô cùng nguy hiểm, sau khi bị đánh xong một trận còn bị người của gã đàn ông kia tông trúng. Thạch Dị Quy không thể không phát điên, đập mạnh tay mình vào tường mấy cái, các khớp tay đỏ lên trầy xước.
"Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là chúng tôi im lặng chịu đựng? Tại sao?"
Trong khi đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066338/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.