Mã Anh Kỳ bị anh ôm cứng ngắt, vẫn ngoan ngoãn vùi mặt vào vai anh lắc đầu. Cô biết anh đang thấy lo lắng, chỉ là không biết sự lo lắng này từ đâu ra mà lại lớn như vậy. Thạch Dị Quy không thể không đề phòng, càng lo lắng thêm cho an nguy của cô. Bây giờ đám người kia đã nhìn thấy mặt cô rồi, nếu như gặp gỡ ngoài đường nhiều sẽ gây ra rắc rối.
Vậy là sau khi trở về, anh dặn dò Mã Anh Kỳ ra đường chú ý an toàn. Biết mình không thể lún sâu vào việc này, vì chỉ cần đem nó ra ánh sáng, không chỉ bản thân anh mà cô cũng sẽ bị liên lụy. Anh thở dài, ngồi trượt trên ghế sô pha, hôm nay đã hút hai bao thuốc và uống vài lon bia.
Tình hình của Viên Mẫn không có chút khả quan nào, vẫn hôn mê không tỉnh. Anh dù có ở khu dã chiến hay ở cửa hàng văn phòng phẩm làm việc thì cũng không thể tập trung. Mang theo chút hơi men trong người, Thạch Dị Quy đến trường học muốn theo sát Mã Anh Kỳ để đảm bảo an toàn cho cô. Dường như hôm nay ông Mã không đến đón, nên cô đang đi bộ về phía anh càng lúc càng gần.
Thạch Dị Quy đột nhiên xuất hiện, khiến Mã Anh Kỳ giật mình suýt nữa thót tim.
"Anh? Anh không ở khu dã chiến sao ạ?"
Anh nhìn cô, chỉ nhìn im lặng như thế mà không nói thêm gì. Cho đến khi gương mặt anh có dấu hiệu đỏ lên, hơi men nhẹ nhàng phả vào cánh mũi, Mã Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066337/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.