Làm được điều mà mình mong muốn, chính là một loại cảm giác vô cùng sảng khoái và thoả mãn. Thạch Dị Quy biết thời gian không còn nhiều, vì sau hai ngày nữa anh đã phải lên đường cùng đoàn tình nguyện đến Vũ Hán.
Ngày hôm sau, anh lái xe đến trước cổng nhà để đưa Mã Anh Kỳ đi học.
"Em hỏi anh một chuyện có được không?"
"Em hỏi đi!"
Cô ngại ngùng ngồi bên cạnh ghế phụ lái, im lặng một lúc lâu mới mỉm cười hỏi.
"Anh thích em... Từ khi nào?"
Thạch Dị Quy đang cười thì hơi ngừng lại một chút, nhưng khó giấu được ý cười ngập trong đôi mắt. Anh cũng không rõ bản thân mình biết yêu một người từ bao giờ. Nhưng anh chắc chắn, ngay từ lần đầu tiên gặp cô anh đã có một ấn tượng rất tốt, cực kỳ tốt. Tuy lúc đó không khẳng định là yêu, nhưng chính xác là đang rung động. Phải. Đôi lúc anh còn thấy mình hơi hồ đồ vì phải lòng một học sinh cấp hai.
"Anh cũng không biết. Sao vậy? Vẫn còn chưa tin chuyện anh nói thích em ư?"
Mã Anh Kỳ nghe anh hỏi thế thì vội vàng xua tay.
"Không không. Chỉ là em... Thật ra em..."
Cô vừa nói vừa ngập ngừng, sau đó thì xấu hổ cụp mắt mà lí nhí nói.
"Em đã thích anh, từ lúc chúng ta cùng nhau làm từ vựng Tiếng Anh ở công viên."
Thạch Dị Quy ngạc nhiên đến mức phải phanh xe lại, khiến cô giật mình suýt nữa đập đầu ra trước. Cũng may anh phản ứng nhanh mà ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066332/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.