Vừa dứt lời, Ninh Triều liền cho bản thân một cái tát, ý thức được bản thân nói sai rồi.
Bầu không khí lập tức trở nên im hơi lặng tiếng, còn tệ hơn bầu không khí lúc trước.
Những nơi khác của bãi biển vô cùng náo nhiệt, chỉ có chỗ của bọn họ lại quá mức yên tĩnh.
Không ngờ người đánh vỡ cục diện bế tắc này là Phương Gia Bội.
“Này, có phải đến lượt tôi rút thẻ không?” Phương Gia Bội luôn lo lắng sờ lỗ mũi khi nói chuyện ở nơi đông người.
“Đúng vậy,” Liễu Tư Gia xáo bài lại lần nữa, nói: “Cậu rút đi.”
Phương Gia Bội rút thẻ bài tương tự như lá của Ninh Triều, trên tấm thẻ bài là một con cừu, bên trên viết —— Nguyện vọng của bạn là gì?
Mọi người vừa nhìn trong lòng liền sáng tỏ, câu hỏi của lá bài này khá dễ trả lời, nguyện vọng ở độ tuổi này chẳng qua chỉ là có tên trên bảng vàng trong kỳ thi đại học, người mình thích cũng thích mình…
Phương Gia Bội thở dài một hài, nhìn biểu tình bình thường qua quýt của mọi người, mở miệng:
“Tôi hy vọng mau chóng trưởng thành, cố gắng thi đại học, rời khỏi Thâm Cao, cũng không cần gặp phải đám người Trịnh Chiếu Hành.”
Một nhóm người sửng sốt, sau đó lại đồng loạt nghĩ đến điều gì, so với Phương Gia Bội chịu đựng bắt nạt về mặt tâm lý trong một khoảng thời gian dài, thì những phiền não của bọn họ có được tính là gì?
“Không sao hết, có anh đây bảo kê cậu.” Ninh Triều vỗ vai của Phương Gia Bội.
“Cảm ơn.” Phương Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461576/chuong-61.html