Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước,mưa càng lúc càng nặng hạt, mui xe hạ xuống, trong chốc lát tiếng mưa tiếng gió được cách ly bên ngoài.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, bánh xe lăn gấp tạo thành nhiều hình dạng khác nhau trong làn mưa trắng xóa, biến mất tích tắc trong gương chiếu hậu.
Nhạc điện tử tiếp tục đốt cháy bầu không khí trong xe, Liễu Tư Gia nhướn người giữa tiếng nhạc ồn ào hướng đến chỗ Ninh Triều, kéo căng cổ họng hỏi:
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Ninh Triều giật mình, vươn tay ngoáy lỗ tai: “”Tôi cũng không biết, sao bây giờ tôi mới phát hiện cậu gào to như vậy?”
Liễu Tư Gia đánh vào vai Ninh Triều, phản bác: “Cậu mới gào to đấy.”
Liễu Tư Gia ngồi lại hàng ghế sau, một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau, đã đồng ý cùng nhau chạy trốn kết quả bọn họ thậm chí còn không biết phải đi đâu.
Bầu không khí tĩnh mịch một lúc lâu, tất cả đồng thanh nói:
“Biển.”
Chính vì có một suy nghĩa chung nên mọi người cảm thấy vui vẻ, Ban Thịnh dựa bên cửa xe, chậm rãi lên tiếng:
“Bây giờ đang mưa.”
Nếu gặp phải cơn bão hoặc mưa giông, tàu thuyền có liên quan trên vùng biển sẽ ngừng hoạt động, khách du lịch cũng bị cấm đến gần.
Hành vi tác phong của Ban Thịnh là như vậy, gặp chuyện phải suy nghĩ đến hậu quả trước rồi lại phán đoán xem chuyện này có thể thực hiện được hay không.
Vài người còn đang hừng hực khí thế liền bị dội một chậu nước lạnh.
Mí mắt Ban Thịnh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Lâm Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461575/chuong-60.html