Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ mang bữa sáng cho bạn cùng bàn của mình, Ninh Triều hí hửng cười nói cảm ơn. Tình bạn của cao trung ở điểm này đặc biệt tốt, một người chỉ cần ở trong một lớp, là có thể ăn bữa sáng của tất cả bạn học ở xung quanh. 
Trong giờ ăn sáng, các bạn học trong lớp đều mở mắt nhìn chằm chằm hộp sữa mà Ban Thịnh phải uống mỗi buổi sáng, bây giờ đều đưa cho Lâm Vi Hạ. Toàn bộ học sinh trong trường đều biết, một phần đãi ngộ duy nhất của cậu chỉ dành cho Lâm Vi Hạ. 
Chỉ là mọi người không biết, hai người đang chiến tranh lạnh. 
Ban Thịnh vẫn đưa sữa bò cho cô như thường lệ, nhưng cậu không nói chuyện với Lâm Vi Hạ, thậm chí đến giao tiếp bằng ánh mắt cũng bị cậu đơn phương cắt đứt. Cậu thiếu niên này khiến cho Lâm Vi Hạ nảy sinh ra một loại cảm xúc khó chịu. 
Thứ ba, sau khi tập thể dục giữa giờ xong, Lâm Vi Hạ quay về chỗ ngồi của mình để nghỉ ngơi, Khâu Minh Hoa cười hihi bước vào lớp, đưa cho cô một hộp sữa bò, cười nói: 
“Đây.” 
Lâm Vi Hạ không nhận, cả người nằm sấp trên bàn, tâm trạng có chút hụt hẫng, ngẩng đầu nhỏ tiếng hỏi: “Cậu ấy đâu? Cậu ấy không thể tự mình đưa cho tôi sao?” 
“Ây, bạn học Lâm đừng làm khó tôi nữa, nếu cậu không nhận, Ban gia sẽ băm thịt tôi ném xuống biển cho cá mập ăn đấy.” Khâu Minh Hoa cưỡng chế nhét hộp sữa bò vào trong tay cô, lòng bàn chân như bôi dầu trơn, bỏ chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461551/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.