Thẩm Hàn Phong vẫn rất thong thả, từng chút từng chút dán băng vào vết thương cho cô, dường như hắn không để tâm đến tiếng gõ cửa. Thậm chí khi băng vết thương xong, hắn còn chậm rãi mặc lại áo cho cô, nút áo được đóng hết sức từ từ.
Thẩm Thiên Tâm nhíu mày, gõ cửa đến lần thứ ba vẫn không có động tĩnh. Cô đang bận sao?
“Cạch.” Cửa bật mở.
Thẩm Thiên Tâm tròn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc. Thay vì buông cả khay canh thì cô ta dùng hết sức nắm chặt lấy: “Anh…sao…sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ chán ghét vì bị làm phiền. Thân hình cao lớn đứng chắn hết cửa khiến cô ta không thể nhìn vào bên trong.
“Anh vào thay băng cho Thẩm Thư.”
Rõ ràng là anh trai mình, nhưng phong thái lúc này của hắn lại khiến Thẩm Thiên Tâm bất giác rét run.
“Em…em mang cháo vào cho chị ấy.”
Thẩm Thư ở bên trong cố gắng thả lỏng hết mức. Thẩm Hàn Phong muốn cô phát điên lên thì hắn mới chịu hay sao. Hắn nghĩ chuyện giữa cô và hắn quang minh chính đại lắm à, sao hắn cứ hiên ngang ở cạnh cô trước mặt người nhà như vậy.
Thẩm Hàn Phong nghiêng người. Như một loại phản xạ có điều kiện, Thẩm Thiên Tâm liền đi vào lối nhỏ được hắn chừa ra đó. Cô vẫn ngồi trên giường. Cố trưng mặt lạnh nhìn Thẩm Thiên Tâm: “Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là vết thương nhỏ, không đến mức phải khiến anh em các người hết người này đến người khác tận tình chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632188/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.