Tầm nhìn bị giới hạn, cô nhất thời không thể xác định được lối ra chính xác. Đột nhiên chân cô dừng khựng lại, tròn mắt nhìn ra sau, Hứa An Lăng đã biến mất.
“Chạy đi đâu?”
Thẩm Thư giật mình quay mặt lại, anh ta đã đứng sừng sững trước mặt cô. Cô lùi lại, chuẩn bị quay người chạy thì cổ tay bị anh ta túm chặt.
Theo bản năng, cô ra tay phòng vệ, lối đi tuy nhỏ nhưng cô không muốn làm xáo trộn bất cứ thứ gì trong đây nên cô không thể dùng lực mạnh.
Giống như một loại khiêu khích, Hứa An Lăng né được cú đánh, định ép cô vào một góc thì bỗng cô ngồi thụp xuống, né tránh vòng tay của anh ta.
“Cạch, cạch.”
Hứa An Lăng mất hết kiên nhẫn, giật lấy khẩu súng ở ngay bên cạnh, lên nòng, mở chốt an toàn, chĩa thẳng xuống người cô khi cô đang định bật dậy bỏ chạy: “Nói, cô có mục đích gì?”
Thẩm Thư ngước lên nhìn họng súng đen ngòm và ánh mắt đầy tia chết chóc của Hứa An Lăng, súng trong hầm này có đạn ư? Anh ta đang muốn doạ nạt cô thì phải, đáng tiếc, cô vẫn còn đủ bình tĩnh để nhận ra điều này.
“Tôi không hại gia đình anh.”
Dứt lời, cô đứng bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất, thoát ra khỏi căn hầm. Bữa tiệc vẫn diễn ra bình ổn, chẳng ai để ý thấy thuộc hạ của Hứa Quách Lâm đã có động thái rời đi.
“Chặn tất cả mọi cửa ra vào cho tôi!”
Hứa An Lăng tức giận đấm mạnh vào chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632136/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.