Trước đây Kiều Tẫn chỉ sợ mỗi lần Chu Tố đánh nhau.
Một là đánh nhau hơn nửa là vì cậu, do vậy mà mặt mũi thường xuyên bầm dập, một lần nghiêm trọng nhất là tay bị sưng đến một tuần, thiếu chút nữa gãy cả chân.
Hai là Kiều Tẫn nhát gan, không chịu nổi mất cái này.
Về mặt khiêu vũ, Chu Tố cũng rất có thiên phú, nhưng hoàn toàn không giống với Kiều Tẫn. Chu Tố hoàn toàn không có hứng thú với phương diện này, nhận diễn cũng đều là vì Kiều Tẫn.
"Cậu đừng đánh nhau nữa." Kiều Tẫn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Vũ đoàn kia tớ có biết, cô Phương nói đoàn đó có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới, nếu cậu đắc tội với họ, sau này sẽ rất khó khăn."
Chu Tố vừa định mở miệng, bỗng nhiên kì quái nhìn chằm chằm Kiều Tẫn.
"Sao, sao thế?"
"Sao cậu không nói lắp?"
Kiều Tẫn há miệng, hình như rất lâu rồi cậu không có nói lắp nghiêm trọng như trước kia, chỉ là thỉnh thoảng không quá trơn tru, hơi đứt quãng một chút, không còn giống như trước đây, chỉ cần căng thẳng một chút sẽ nói không nên lời."
Chu Tố nhìn bộ dạng Kiều Tẫn, nhớ tới thời điểm hai người mới quen, cậu bị Khương Phi chặn ở cổng sau, bị ép tới mặt đỏ tai hồng không nói nên lời, gấp đến đỏ bừng con mắt.
Khương Phi bắt cậu nói chuyện, biết cậu không nói nổi liền cố tình ép buộc cậu: "Chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ để cậu đi, thấy sao?"
Kiều Tẫn gấp gáp siết chặt hai tay, đôi môi run rẩy mở ra nhìn cực kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/1664303/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.