Nửa đời trước, tài sản Lục Hàm Châu nắm trong tay nhiều vô kể, mà không có cái nào cho hắn cảm giác "đây là của mình" rõ ràng như thế
Kiều Tẫn vừa nói câu này, dường như chuẩn xác mà khảm vào cảm giác kia, vừa khớp, hoàn chỉnh.
Không chỉ có một lần hắn được người khác nhắc nhờ nếu như làm việc như này sẽ bị mọi người xa lánh, hắn cũng chẳng sợ cô đơn, nhưng từ khi có Kiều Tẫn, hắn mới hiểu được cảm giác có người giao phó hết thảy cho mình.
Khi đã thấy được ánh nắng mặt trời, làm gì có ai muốn quay về vực sâu tối tăm.
Lục Hàm Châu và Kiều Tẫn ở lại Chu gia ăn sáng xong mới đi, sau khi về đến nhà đã là trưa, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cửa.
"Anh Chúc Xuyên tới đây làm gì thế?"
Lục Hàm Châu nhìn lướt qua xe Chúc Xuyên, "Ngoại trừ ăn chực tên đó còn có thể làm gì nữa."
Kiều Tẫn xuống xe, đi tới nhìn vào trong xe, Chúc Xuyên đang nằm gác trên lên ghế chơi game.
"Cốc cốc."
Người bên trong nghe thấy âm thanh, một tay ấn ấn điện thoại, một tay khác mở cửa sổ xe, đầu không ngẩng mà nói: "Chờ một chút nha chị dâu."
"Đừng để ý." Lục Hàm Châu đi tới, không nói lời nào ôm lấy Kiều Tẫn đi vào nhà.
Chúc Xuyên chơi xong một trận, tắt điện thoại mở cửa xe, âu phục mỏng khoác hờ trên vai, tay đút túi quần, cà phất cà lơ đi theo sau, trong miệng còn ngậm điếu thuốc.
"Tắt thuốc."
Chúc Xuyên vốn cũng chưa đốt nghe vậy trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/1664302/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.