Kiều Tẫn không chắc là hắn có phải không cao hứng hay không, nhấp nhấp môi dưới nhìn hắn từ trong túi áo móc ra một xấp tờ chi phiếu, đặt trên hòm quyên tiền loạt xoạt viết vài coi số sau đó lại ký xuống tên mình, xé ra một tờ ném vào trong hòm.
Tất cả động tác này đều trọn vẹn, nước chảy mây trôi, một chút chần chờ đều không có.
Thời điểm hắn viết, Kiều Tẫn yên lặng ở trong lòng đếm một chút, chờ hắn vứt vào mới phản ứng lại, "" Đàn anh, anh có phải là viết sai số rồi không?""
Số tiền này, e là thừa sức chữa trị cho Trương Miểu.
Lục Hàm Châu thu hồi xấp chi phiếu, xoa xoa đầu cậu thấp giọng nói: "" Câu đàn anh kia của cậu, nên đáng giá nhiều như vậy. Được rồi, trở về đi đừng ở chỗ này chịu lạnh.""
Kiều Tẫn hơi có chút chần chờ, Dương Cần nói với cậu, Lục Hàm Châu là một kẻ vì lợi ích không từ thủ đoạn nào, làm việc nhẫn tâm không nể tình ai. Là người chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Hắn làm như thế, không tính là làm ăn lỗ vốn sao?
"" Làm sao vậy? Không đủ?""
Kiều Tẫn vội vã lắc đầu: "" Không không, đủ rồi đủ rồi, chỉ là... Anh quyên nhiều quá.""
"" Cậu đã đích thân mở miệng, vậy số tiền này không coi là nhiều."" Lục Hàm Châu không chờ cậu hiểu rõ câu này, lại xoa xoa đầu cậu nói: "" Được rồi, trở về đi thôi. Tôi về công ty, có việc thì gọi cho Ninh Lam.""
Kiều Tẫn gật đầu.
Chu Tố đưa mắt nhìn bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/1664220/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.