Tại bệnh viện AB lúc này chỉ còn lại Dì Tô và Hạ Tuyết Nhi. Thư ký Triệu thì đã tức tốc lên đường đến biệt thự của Tạ gia.
Tuyết Nhi nằm miên man sau một tiếng đồng hồ mới tĩnh. Cô khẽ mở mắt, ánh nhìn lờ mờ dừng lại trên nụ cười của Dì Tô.
"Thiếu phu nhân cô tĩnh rồi."
Tuyết Nhi dùng sức ngồi dậy " Dì Tô? Ông Nội..? Có thật không?" nghĩ đến ông Nội cô lại ứa nước mắt.
Dì Tô không muốn nhưng cũng đành phải khẳng định với cô ấy một chữ:
" Vâng."
Tiếng" vâng" ấy tựa như một viên đá vô hình ném vào nơi cõi lòng thắt lại từng nhịp thở khó khăng, một hàng lệ đau thương chảy siết trên gò má.
"Thiếu phu nhân tôi xin cô hãy bình tâm lại, thiếu gia vẫn đang nguy kịch, cô không thể gục ngã trong lúc này." Dì Tô vỗ nhẹ lên tấm lưng của Tuyết Nhi mà động viên cô ấy.
Nghe đến thiếu gia, Tuyết Nhi liền lao xuống giường, đôi chân chần chạy những bước thật nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu của Đình Phong, Dì Tô lo lắng mà chạy theo cô ấy.
Tầm mắt đã chạm nơi cánh cửa, sự lo lắng vẫn chưa thể nào nguôi đi trong đôi con ngươi màu nâu đen "Dì Tô cháu đã ngủ bao lâu rồi?" Tuyết Nhi lên tiếng hỏi Dì Tô.
" Một tiếng đồng hồ." Dì Tô khẽ đáp
Tuyết Nhi sờ bàn tay lên cửa "Như vậy anh ấy cũng đã ở trong đó một tiếng."
"Vâng."
"Dì à, cháu phải về để lo cho ông Nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-lam-vo-cua-anh/1925148/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.