Lục Niên đem tầm mắt rời khỏi đồng hồ đeo tay, môi mím lại cười nhạt, không cần anh mở miệng, một vài người lính đã nhảy dựng lên, vỗ vào ót người lính kích động kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Huấn luyện viên là người anh có thể khiêu chiến sao? Huấn luyện viên là người chúng ta phải nghiêng bốn mươi lăm độ để nhìn, là người lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang, là người...” Lục Niên vẫn mỉm cười, nhìn đám binh lính ca tụng anh. Tất nhiên bọn họ nịnh nọt như vậy vì muốn anh giảm bớt độ huấn luyện. Những người này không hề quanh co như những kẻ trên quan trường, một khi nghĩ gì sẽ nói thẳng ra, nếu không phục ai đó cũng không che giấu, ở bộ đội thật sự thoải mái hơn so với quan trường, đây là con đường anh lựa chọn, nếu đã quyết định thì sẽ đi tới cuối cùng. “Cho cả đội hai mươi giây, nếu không vượt qua, sáng mai chân mọi người sẽ mang thêm hai túi cát” . Lục Niên cười vô hại, cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây, khoan thai nói, cuối cùng không quên nhắc nhở nhóm bộ đội đặc chủng đang mơ màng. “Đã hết 8 giây, xem ra mọi người nên chuẩn bị tinh thần.” Mọi người nhanh chóng tập trung lại, động tác nhanh như diện, gác trang bị lên thắt lưng, đứng thẳng người, hai tay cầm súng, mặt lộ vẻ nghiêm túc, khiến người ta nghĩ vừa rồi đùa vui chỉ là ảo giác. Nụ cười trên gương mặt Lục Niên thu lại, ánh mắt ôn hòa biến mắt thay vào đó là sự nghiêm túc, dáng người cao bước tới trước đội, nhìn ra phía xa, lông mi dài nhíu lại, hạ lệnh. “Quay sang trái, chạy Giọng nam có vẻ khàn khàn ngược lại hoàn toàn với giọng nói thanh thoát trước đây, nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiệm, thậm chí còn lạnh lẽo và rất nghe có lực. Binh sĩ nghe lệnh giống như gà chuẩn bị chiến đấu, đứng thẳng lưng, vẻ mặt bừng sáng chạy như bay về căn cứ. Mãi đến khi bóng người cuống cùng khuất mắt, Lục Niên mới ngừng nhìn, đôi mắt từ từ ngước lên nhìn không trung, khóe miệng nóng lên mỉm cười, cử động chân chạy theo nhóm binh lính phía trước. Khu vực vẫn khá rộng, đám đàn ông đầy nhiệt huyết ngồi xếp bằng, chỉnh tề ngay hàng thẳng lối nhìn từ hướng nào sang cũng đều thẳng tắp. Bộ đồ huấn luyện cũng trở nên dơ bẩn vì luyện tập cả ngày, mồ hôi rơi xuống như tắm khiến không khí trong sân cũng đầy mùi mồ hôi. Ban chỉ huy cả đội Lục Niên không biết từ khi nào đã rời sân. Trên khan đài, một bóng người cao to đứng dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, khi ban chỉ huy bắt đầu phát biểu cổ vũ tinh thần chiến sĩ thì bóng người kia hoàn toàn biến mất, bây giờ lại xuất hiện đầy hiên ngang. Đêm ở Lhasa rất đẹp, cũng rất khác thành phố A, ngồi ở đây có thể nhìn mặt trời lặn đi, sau đó đắm mình để ánh trăng bao phủ, dưới ánh trăng bóng người tạo cảm giác thật lẻ loi. Mượn ánh sáng của trăng, anh đưa cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, trước khi anh đi, Kha Nguyệt đã bám theo dai dẳng bắt anh mang nó, nói nó là chiếc đồng hồ đôi, nhìn nó sẽ nhớ đến cô, lúc ấy anh chỉ nói đùa một câu: “Nhìn nó anh sớm muộn cũng sẽ phải chịu giáo dục tư tưởng” Khi cây kim chỉ sang số 19, Lục Niên lấy điện thoại di động trong túi ra, màn hình sáng chớp động, nhưng anh không có thời gian để thưởng thức, chỉ nhanh tay bấm dãy số quen. Tiếng máy chờ khiến anh cảm thấy an tâm, trong lòng thầm cười khổ, hình tượng cứng rắn của mình liền sụp đổ khi đối diện với Kha Nguyệt, anh giống như đứa trẻ chờ lấy kẹo, mà viên kẹo đó là Kha Nguyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]