“Em không nhận ra sao? Tô tiểu thư đó thích yên tĩnh một mình hơn là ở một nơi đông đúc ồn ào”. Lục Niên trả lời vấn đề của cô, thuận tay bấm nút thang máy đưa họ trực tiếp xuống nơi tổ chức tiệc. Làm trong ngành giải trí 3 năm, Kha Nguyệt cũng không phải chưa từng thấy qua bữa tiệc lớn. Cô cũng học được cách bình chân như vại, ở trước mặt mọi người duy trì thái độ dịu dàng ưu nhã. Nhưng khi Lục Niên đưa cô tới sảnh tiệc thì theo phản ứng tự nhiên tất cả mọi vui vẻ khẩn trương chuyển thành nghiêm túc cẩn thận. Bên trong đại sảnh bữa tiệc, màu đen và màu xanh biếc bao trùm, các vị quan khách đều mặc tây trắng thẳng thớm hoặc bộ quân trang màu xanh lá cây, dù đi hay đứng đều đĩnh đạc, dù cùng người khác nói chuyện nhưng thần sắc rất nghiêm nghị, không hề cất tiếng cười to hay hành động sỗ sàng. Không khí bữa tiệc cưới có vẻ trầm lắng, Kha Nguyệt kéo ống tay áo Lục Niên, hạ thấp giọng ca thán nói:“Ông xã, em thấy mình như đang ở cuộc hội nghị lớn vậy?” Lục Niên nhìn vẻ mặt bối rối lo sợ của Kha Nguyệt, nghe cô ví dụ như thế, anh liền nắm lấy chóp mũi cô, học cô hạ giọng nói: “Vậy lát nữa bà xã thử làm lãnh đạo một lần, khiến các vị tướng quân đó phải e sợ em”. Trước sự chế nhạo của Lục Niên, Kha Nguyệt xấu hổ trợn mắt, âm thầm nhéo lấy hông anh. Anh chỉ cười vui vẻ vòng lấy eo nhỏ của cô, vô cùng thân thiết ghé vào tai cô nói: “Đừng lo, còn có anh mà”. Hơi thở ái muội ấm nóng, như hôn lại như không. Hai má Kha Nguyệt đã đánh hồng này càng đỏ thêm, oán giận đưa tay đánh vào ngực Lục Niên, anh lại bắt lấy tay cô không chịu buông, cười tủm tỉm nhìn cô đắm đuối. “Anh, buông ra!” “Em hôn anh, anh sẽ buông em ra ngay” Kha Nguyệt thở hổn hển nhìn Lục Niên cười xấu xa, bị anh giữ lấy tay không cho rút lại. Hai mắt đảo sang xung quanh phát hiện không ít khách khứa đang nhìn họ liền dịu giọng thúc giục:“Lục Niên, anh đừng đùa nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa” . Lục Niên đảo mắt nhìn về phía đại sảnh, lông mày nhướng lên quả nhiên không đùa với Kha Nguyệt nữa, từ tốn buông Kha Nguyệt ra, nụ cười bình thản tươi như Hoa khiêm tốn nho nhã hiện lên hướng về phía khách khứa gật đầu. Bây giờ Lục Niên lại như vị hoàng tử cao quý, nổi bất phi phàm khiến người ta phải quỳ lạy, nhưng chỉ có cô gái đang được anh ôm trong lòng mới biết, người đàn ông này bề ngoài anh tuấn nho nhã nhưng lại là kẻ gian xảo. Nhưng cũng chỉ có cô biết, khi chỉ có mình cô, Lục Niên mới dám nói chuyện như thế, phong cách cưng chịu yêu thương chứ không phải tác phong nhanh nhẹn lạnh lùng “A Niên, mau dẫn Kha Nguyệt tới đây làm quen với TầnTư lệnh” Giọng Lục Trạch Khải vang lên giữa bữa tiệc, giữa lúc mọi người đều dồn tất cả lực chú ý lên hai người họ mới vào bữa tiệc. Kha Nguyệt lại bị một đôi mắt sắc bén quan sát khiến cơ thể cô cứng ngắc, khẽ nhích người về phía Lục Niên. Bàn tay cô bị một bàn tay to giữ lấy, Kha Nguyệt đang lo lắng dần dần thả lỏng, có thể nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Lục Niên là thật nhưng vẫn dùng giọng nói dịu dàng khích lệ cô:“chúng ta qua thôi” Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, giữ chặt lấy mười ngón tay của Lục Niên, bước đi tao nhã lịch sự sáng bước với Lục Niên xuyên qua tân khách đi đến phía chiếc bàn bên trong cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]