Chương trước
Chương sau

Nụ cười tươi ngây thơ của Tử Nhiễm liền cứng đơ, tự biết có nói tiếp cũng không được gì, chỉ giận hừ nhẹ một tiếng, tựa vào ghế salon, dựa vào vai Cố Minh Triệt, vuốt vuốt chiếc nhẫn kim cương đính hôn nơi ngón tay.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương theo từng cử động của Tử Nhiễm phát ra luồng sáng lấp lánh, phản xạ
vào mắt Kha Nguyệt, chói mắt đến mở không ra, Kha Nguyệt khó chịu cau mày tính dịch chỗ ngồi thì nhận ra, một bàn tay to lớn che lấy bàn tay Tử Nhiễm, cũng che đi luồng sáng từ viên kim cương phát ra.
Vẻ mặt Cố Minh Triệt lạnh lùng, cầm lấy đôi tay mang nhẫn của Tử Nhiễm giữ chặt trong lòng bàn tay, Tử Nhiễm mừng rỡ cong môi, liếc Kha Nguyệt một cái tỏ vẻ đắc ý.
Kha Hải không chịu nổi khi thấy hai cô gái âm thầm so đo, liền đổi đề tài nhìn bà Lục nói: “Bà thông gia, hôm tổ chức hôn lễ, Tiểu Nguyệt có gì sai sót mong bà chiếu Cố cho”
“Nhiều nhân vật lớn như vậy Lục phu nhân chắc hao tốn không ít tâm sức, dù sao với thân phận là ngôi sao lớn như Kha Nguyệt lại bị những lễ nghi chèn ép chắc không thoải mái lắm”.
Bà Cố chưa từng gọi cô thân thiết như vậy, nhưng lần đầu tiên gọi lại có ý chê bai cô, khiến cô mất thể diện, Kha Nguyệt cũng không biết bà Cố muốn thế nào, cô cùng con trai bà đã không còn quan hệ sao phải làm khó cô như thế, cố tình khiến cô không thể bình an mà kết hôn.”
“Mẹ, trước kia Cố gia chúng ta cũng mở tiệm tạp hóa, nói vậy chẳng lẽ cũng có nhiều người xem thường chúng ta!”
Ngồi ở đây, Kha Nguyệt cũng biết ai sẽ giúp cô, nhưng không ngờ sẽ là Cố Minh Triệt.Anh ta cứ ngồi yên đó, gương mặt lạnh nhạt giọng nói hờ hững có biết anh ta vừa mở miệng đã thay Kha Nguyệt giải vây.
Bà Cố không ngờ lại bị chính con trai mình phản bác lại, lúc này trong lòng giận dữ, cố áp chế cơn giận không quở trách con, không cam lòng trừng mắt nhìn Kha Nguyệt, cầm lấy túi xách, đứng dậy chào tạm biệt Bà CỐ và Kha Hải.
“Tôi quên mất ở nhà còn có việc, xin cáo từ trước”
“Đi đường cẩn thận, có cần kêu lái xe đưa bà về không?”
“Không phải có Minh Triệt sao, để nó đưa tôi về là được!”- Bà Cố cười gượng, lúc nhắc tới Cố Minh Triệt liền nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Cố Minh Triệt đứng dậy, thúc giục nói:“Còn không nhanh lên, ba Con đang ở nhà chờ đó” .
Bà Cố là người dễ tự ái điểm này Kha Nguyệt biết, bà không chấp nhận người khác nhắc lại khoảng thời gian nghèo khó của Cố gia, lúc này bị người khác chạm đến chỗ đau lại mà đó lại là con trai mình hận không thể chui xuống đất. Bà không muốn mất thể diện hơn nữa, liền quên mất hôm nay tới để cùng Bà Cố bành trướng.
Nhìn theo bóng lưng bà Cố vội vàng bỏ đi, Cố Minh Triệt cũng không để ý Tử Nhiễm đang níu kéo, vội vã chào Kha Hải, rồi bỏ về không quay đầu lại. Tử Nhiễm giận đến phồng mũi trừng mắt, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt Kha Nguyệt cũng chỉ biết kiềm cơn giận, tỏ vẻ không có chuyện gì sợ Kha Nguyệt cười nhạo.
Kha Nguyệt không đoán được hành vi hôm nay của Cố Minh Triệt, bảo vệ hay không bảo vệ, ngược lại còn lấy tay bắt xa giúp cô đối phó với mẹ mình, thật khiến cô nghi ngờ, anh ta hôm nay không phải uống nhầm thuốc chứ.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi”.
Bà Cố rời đi không lâu bà Lục cũng đứng dậy cáo từ, Kha Nguyệt cũng không ngồi nữa liền đứng lên theo, bà Lục quay đầu nhìn Kha Nguyệt mỉm cười:“Tiểu Nguyệt, tiễn mẹ ra ngoài!”
"Dạ"
Bà C và Tử Nhiễm không thể không nể mặt, theo Kha Hải tiễn bà Lục ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.