Lục Niên không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô. Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hôn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đầu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liền đóng cửa lại.
Kha Nguyệt bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đầu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần
khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Kha Nguyệt đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Kha Tùng đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cải và tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không dấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Kha Nguyệt ngồi trên ghế, nghe câu hỏi với ý xác nhận của Kha Tùng, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Đan Đan và Kha Tùng giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đối, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cần hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày”
Kha Tùng thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nguyệt ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Kha Nguyệt.
“Nếu như tới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112632/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.