Bên ngoài trời thời tiết năm nay lạnh hơn cả những năm về trước, Những cơn gió lướt qua da thịt liền như những lưỡi dao cắt xé. Mộc Mân ngồi ở ghế đá, tay cô cầm một ổ bánh mì không vị, mắt đã được tháo băng từ rất lâu rồi, nhưng lại không hề nhìn đi nơi nào khác ngoài phía trước, bởi có nhìn đi đâu thì cô cũng không thấy được ánh sáng.
Dưới thời tiết bảy độ, Mộc Mân chỉ mặc một chiếc áo cộc tay bên trong, bên ngoài là chiếc áo len mỏng, đôi chân đi dép cũng dần trở nên tím tái. Thứ khiến cô cảm thấy ấm áp có lẽ là cái mũ len đã cũ đang trùm kín cả tai mình ở trên đầu.
Bẻ từ miếng bánh ra ăn, Mộc Mân thi thoảng lại run lên từng cơn cầm cập. Đôi lúc cô còn cảm nhận được có người đi qua mình buông lời bàn luận.
“Rét thế này mà vẫn ngồi đây ăn cho được, đúng là thần kinh!”
“Biết đâu đây là xu hướng mới của thế hệ trẻ haha!”
“Cô gái này không thấy lạnh sao? Mặc phong phanh thế kia rất dễ bị viêm phổi.”
“Anh quan tâm người ta đấy à? Đi đến mà ủ ấm cho người ta đi!”
Mộc Mân cứng đờ ngón tay, khuôn mặt cô đông cứng lại bởi cơn gió rét. Cô bỏ mặc những lời ngoài tai, cứ dựa vào mũi của mình để tìm đến nơi bán đồ ăn, sống qua ngày là được. Tai cô ngoài dùng để lắng nghe tiếng xe cộ hay cãi vã, xô xát để khiến bản thân an toàn, còn những lời kỳ lạ của mọi người cô chỉ làm ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/1774854/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.