“Anh nói gì vậy, em giúp anh mà bản thân em vui và anh hạnh phúc là được. Em có bao giờ so đo với anh đâu.” Ngọc Ly cầm lên rổ hoa quả trên bàn, thấy táo đang gọt dở liền tiếp tục gọt thật cẩn thận.
Anh nghe thấy vậy bất giác mỉm cười. Ngọc Ly đúng là tốt bụng, kể cả khi anh mù lòa và anh sắp hồi phục cũng chỉ có Ngọc Ly bên cạnh để ủi an tinh thần, không ngừng giúp anh có niềm tin về cuộc sống.
“Em làm vậy liệu có được gì không?” Anh đột nhiên hỏi, khuôn mặt dường như đang trong giai đoạn khởi sắc so với lần cuối Ngọc Ly gặp anh từ mấy tháng trước.
Nghe đến đây cô ta ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh tú của Đường An, chăm chú đến từng bộ phận trên mặt anh rồi cười tươi. “Anh đoán xem.”
Đường An ậm ừ vẻ khó xử, đôi mày đen của anh khẽ nhướng lên. “Em biết là anh sẽ không kết hôn với em mà, phải không? Anh đã từng nói với em anh…”
“Em hiểu.” Cô ta chặn họng. “Đường An, anh không cần phải kết hôn với em. Em chỉ muốn anh giữ đúng lời hứa, bên em mãi mãi là được. Dù là bạn hay người yêu đều không quan trọng. Em tin rằng nếu có duyên chúng ta sẽ nên duyên vợ chồng. Ép hôn là điều không thể, em không muốn nhìn gương mặt không hạnh phúc của anh mỗi khi ở bên cạnh em.” Nói đến đây Ngọc Ly hơi khựng lại, dùng đôi mắt xảo quyệt nhìn Đường An, môi hơi cười nhưng giọng lại tủi hờn. “Huống hồ anh vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/1774853/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.