Chân của cô bị thương? Mộc Mân nhìn xuống bàn chân còn dính đất cát và máu của mình, mắt cay xè. Cô không cảm thấy đau một chút nào, nỗi đau trong lòng của cô đã nhiều hơn cả nỗi đau thể xác.
Bác sĩ mà không thể cứu được Đường An, thì cô có thể sao? Cô chỉ là một người bình thường, một người không có siêu năng lực gì cả.
“Bác sĩ...tôi xin ông…” Cô quỳ rạp xuống dưới chân bác sĩ, hai tay siết chặt lấy nhau trên nền đất, nước mắt rơi xuống nền gạch rồi dần dần biến mất.
Cô phải làm sao khi rơi vào hoàn cảnh tai ương này? Người cô yêu vĩnh viễn mất đi đôi mắt thì anh ấy còn động lực gì để sống qua ngày chứ. Tại sao lại là đôi mắt của anh, tại sao không phải là thứ gì khác mà là đôi mắt của anh? Rồi mai này đây có phải Đường An sẽ quên đi mất cô là người như thế nào không, rồi mai này đây có phải anh sẽ mờ nhạt đi những hình ảnh hai người cùng trải qua ở trong tâm trí. Bao vây anh chỉ là một bóng tối, một nơi không có lối ra, không có một tia ánh sáng nào có thể chiếu đến.
“Chút nữa nhớ ra ngoài đóng viện phí. Cái gì có thể nói tôi đã nói hết rồi. Mong cô đừng quá đau buồn.” Ông ấy hơi cúi lưng xuống dùng tay vỗ về vào bờ gai gầy của Mộc Mân.
Đôi vai gầy này từ giờ trở đi có thể gánh vác trọng trách yêu thương anh cả đời không? Đôi vai gầy này sẽ dìu dắt anh đi qua bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/158748/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.