Sao?
Đường An vừa cầm điện thoại, vừa cầm tách trà hương hoa vừa mới pha lấy để thưởng thức, mắt còn đang nhắm nghiền tận hưởng sự khuây khỏa của chiều tàn. Nghe được tin từ Mộc Mân, đối mắt anh lập tức mở bừng ra, tay cầm tách trà run run khiến mặt trà bên trong sóng sánh, một vài cơn sóng tràn ra ngoài, nước nóng làm anh tỉnh ngộ.
“Mộc Mân, em đang nói gì vậy?” Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Lẽ nào là do anh ảo tưởng sau khi thừa hưởng sự hạnh phúc quá lâu mà không muốn xua tan nó đi?
Cô biết anh cũng không dám tin vào những lời này, đến cô còn bị sốc đến vài phút, cứ thế mơ màng ngồi ngẩn ngơ, lặp đi lặp lại từng lời nói của bố cô trong bộ não. Bố cô từng cùng với mẹ của cô kịch liệt phản đối chuyện hai người là cô và Đường An quen nhau. Ông thương cô nhất, ông luôn muốn cô được hạnh phúc chứ không muốn cô chịu khổ, gánh vác một phần cực nhọc cho Đường An khi cả hai trong tay không có thứ gì.
Cô mỉm cười trong nước mắt, đây là nụ cười của sự mãn nguyện và hạnh phúc. “An, bố em cho phép...anh chịu trách nhiệm với em rồi.”
Anh run run đặt tách trà xuống dưới bàn, cứ thế chầm chậm đứng dậy mà vẫn không dám tin vào tai của mình có nghe chính xác Mộc Mân nói hay không, chỉ sợ nghe thiếu từ nào liền tự hiểu nhầm từ đó.
“Bố mẹ em...thực sự đồng ý cho anh và em quen nhau sao? Chẳng phải trước kia họ…” Nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/158747/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.