Đường An đưa tay lên che miệng mình lại, theo phản xạ anh liền quay lưng lại với cô. Cô ấy...khi không mặc gì còn tuyệt diệu hơn cả những ngày bình thường. Là vì anh chưa từng nhìn thấy cơ thể của phụ nữ, hay là vì trước mặt người mình yêu nên anh mới cảm thấy ngại ngùng cùng cô. Bỗng chốc thân thể mình nóng bừng, Đường An nhìn xuống hạ thân, quần của anh đã phồng lên một chút, bên trong là vật nóng sưng tấy vì nhìn thấy cơ thể của Mộc Mân. “An…” Nghe tiếng gọi khe khẽ từ phía sau của Mộc Mân, anh hơi giật mình nhưng không quay lại. “Em mặc quần áo vào đi, đây sẽ là lần cuối anh nhắc em.” Anh giữ giọng bình tĩnh, ánh mắt xuất hiện vào mạch máu đỏ nho nhỏ, bàn tay nắm chặt như cố kìm chế chính bản thân mình. Mộc Mân hít một hơi thật sâu, đi tới phía sau anh, dùng thân thể nóng của mình ôm trọn lấy anh, áp tai vào lưng anh để có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập rộn. Ít ra cô vẫn phát hiện ra rằng, Đường An làm như vậy là tốt cho cô, anh thực sự chưa từng nghĩ đến làm những điều mà cô không muốn. Nhưng có tình yêu nào thuần khiết được mãi? Ai cũng có khao khát, dù là đàn ông hay phụ nữ. Anh đã đợi chờ cô quá lâu rồi, tới lúc cô nên cho anh biết đáp án của cuộc yêu này là gì. “Em đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi.” Cô dụi đầu vào lưng anh, mang theo hơi thở nóng bỏng và quyến rũ. Từng hơi thở gấp gáp của anh cô đã nghe rõ, từng nhịp đập dồn dập của trái tim anh, cơ thể nóng của anh. Mộc Mân biết, anh là đang cố giữ lấy bình tĩnh mà...anh cũng muốn làm điều đó với cô. Anh đột nhiên qua lại, nhìn vào mắt cô. “Là anh cho em cơ hội nhưng em không chạy. Lần này, em bị bắt rồi!” Dứt lời, anh vòng tay xuống ôm trọn vòng eo nhỏ bé của Mộc Mân, anh mê loạn với đôi môi của cô, đem hương thơm và vị ngọt từ đôi môi cô mà nuốt lấy. Anh đã muốn làm những điều này từ rất lâu rồi. Anh bế cô lên một cách vội vàng, đặt cô xuống giường rồi cởi bỏ áo bên ngoài của mình ra. Khi nhìn thấy anh cởi áo, Mộc Mân nhắm mắt lại như đang xấu hổ. Đồ hai người đều bị vứt ngang ngửa dưới sàn đá hoa, anh ghì người mình xuống cô một cách nhẹ nhàng để hai cơ thể cảm nhận được sự quyến rũ của đối phương, Cô vẫn không chịu mở mắt, mới chỉ giao tiếp cơ thể Mộc Mân đã khẽ rên yêu kiều. “Mộc Mân, em như vậy rất dễ khiến anh phạm tội.” Anh ghé sát tai của cô, thì thầm vào tai cô, rồi cắn vành tai đỏ ửng của cô. “Ư…” Mộc Mân mở mắt, cô đắm đuối nhìn người đàn ông phía trên mình. Khung xương quai xanh của anh đẹp lại hấp dẫn, vầng ngực đầy đặn, cơ bụng từng múi nhấp nhô theo hơi thở, chúng đều khiến cô như phát điên. “Em...đẹp lắm.” Anh nâng hạ yết hầu một lượt, ngưng nhìn vào khuôn mặt của cô, ánh mắt cứ thế di chuyển xuống bộ ngực của cô, rồi xuống hạ thân đầy bí mật của cô. Một nơi mà chưa người đàn ông nào chạm tới. Mộc Mân khẽ gật đầu, cô rụt rè đưa tay lên vòng qua cổ của Đường An, khẽ nói nhỏ. “An, anh cũng đẹp…” Anh khẽ rùng mình nhìn cô, dần dần khóe môi nâng lên một đường cong. Bàn tay anh hạ xuống nơi cô, khẽ xoa bóp phần thịt mềm mại trước ngực cô. Kỳ lạ thay, tay anh chạm đến đâu cơ thể của cô lập tức có phản ứng. Tiếng rên e thẹn của cô khiến lòng anh càng cuộn trào sự kích thích. Đường An đưa tay xuống, chạm vào tiểu hạch nhỏ nơi hạ thân của Mộc Mân. Cô khép chân lại như cầu xin anh. Xong anh nhìn cô như nói rằng: Quá muộn rồi, anh lập tức muốn ăn em. Ngón tay khẽ đưa vào u cốc mê lòng người, anh khuấy động nhẹ nhàng, nới lỏng nó ra từng chút một, mắt anh vẫn không ngừng nhìn nơi đó, càng nhìn càng khó chịu thay anh bạn bên dưới mình. “Anh...vào nhé?” Đường Anh chống hai tay hai bên nhìn Mộc Mân từ phía trên, cô đã sẵn sàng, còn anh thì không chịu nổi nữa rồi. Sức kiềm chế của đàn ông có giới hạn. Cô nuốt một ngụm nước bọt lo lắng, sau đó gật đầu. Chỉ đến khi dị vật của anh chạm đến nơi đó của cô thì cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ. To như vậy? Sao có thể vào trong? Thứ đó vừa to lại nóng, khi chạm vào hạ thân cô liền cảm thấy như có dòng điện chạy qua. “Ưm..” Cô bấu chặt lấy vai anh khiến anh cũng rên nhẹ lên một tiếng. Vật đó cứ thể tiến sâu vào da thịt của cô, chậm rãi nhưng lại dứt khoát. Da thịt cô như bị một lưỡi dao cắt xé đến toạc máu. Cô đau đớn đến nỗi rướm nước mắt, cô cắn môi mình để không phải hét lên, xong những tiếng rên lại không thể không thoát ra. “Đau quá...đau quá!” Cô nức nở ra hiệu cho Đường An, nhưng anh không dừng lại. Cũng phải thôi, đến nước này rồi anh có thể dừng lại hay sao? Đây là lần đầu tiên của anh...và của cô. Anh không có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, đương nhiên cô cũng vậy. Cả hai đều cảm thấy đau đớn chứ không phải riêng mình Mộc Mân. Dứt khoát đẩy mạnh một lần, cuối cùng Đường An cũng đã tiến được vào trong một cách trọn vẹn. Anh thở hổn hển như vừa làm một chuyện gì đó cực nhọc. “Anh...nhấp nhé?” Lại là câu hỏi của anh. Lại là sự mong đợi của anh. Mộc Mân đỏ ửng mặt, dưới đuôi mắt còn đọng lại giọt nước. Xong cô lại bị câu hỏi của anh làm cho bản thân muốn đi tìm một cái hố nào đó rồi nhảy xuống quách cho xong! Thấy cô không trả lời, anh liền liều mình tự quyết định. Tiếng va chạm da thịt khiến cả căn phòng trở nên suy đồi. Hai người không vì vậy mà dừng lại, cả hai cuốn chặt lấy nhau, đem trao cho nhau những yêu thương mà mình cất giữ suốt bấy lâu. Hai cơ thể giao nhau, chứng minh một tình yêu trong sáng và một cái kết đẹp đẽ. Mộc Mân tin rằng, rồi mai này đây, anh và cô sẽ đường đường chính chính nắm tay nhau đi vào lễ đường. Cô mặc váy cưới trắng tinh khiết, anh mặc vest chú rể điển trai. Kết thúc đám cháy trong hai thân thể. Mộc Mân nằm gọn trong vòng tay của Đường An, cô mỉm cười như không thể gặp được điều gì hạnh phúc hơn bây giờ. Cô biết anh cũng đang cảm thấy như cô. “Mộc Mân. Anh hứa sau này sẽ cho em một cuộc sống tốt.” Anh ôm chặt lấy ờ vài nhỏ bé của cô, hít lấy hương thơm từ mái tóc của cô. Mộc Mân chỉ ừm nhẹ. Sau khi đưa Mộc Mân trở về nhà , Đường An cũng đi về nhà của mình. Nụ cười trên môi anh cả ngày hôm nay chưa từng vụt tắt. Chỉ là khi thấy bộ dạng đi đứng của Mộc Mân có chút khó khăn, anh liền thương cô vô cùng, nhưng cũng vì vậy mà yêu cô hơn. Anh đã nhìn thấy vệt máu đỏ trên chiếc ga giường, cô đã đem trao cho anh một thân thể trinh nữ...trong trắng như tuyết! Niềm vui đang giữ bên mình, nụ cười bỗng dần tắt đi khi anh nhìn thấy Ngọc Ly từ trong nhà mình bước ra, phía sau là mẹ của anh với nụ cười vui vẻ. “Ngọc Ly, em vẫn còn ở đây à?” Anh bất mãn đi tới, khuôn mày nhíu chặt lấy nhau. “Cái thằng này, con như vậy là bất lịch sự!” Anh nuốt một ngụm nước bọt rồi ra hiệu cho mẹ vào trong nhà, đợi khi bà đóng cửa, anh liền đứng đối diện với Ngọc Ly. “Anh đi đâu về mà muộn vậy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đường An, cô ta chỉ biết hỏi thăm. “Đừng diễn kịch nữa.” Anh trừng mắt lên với Ngọc Ly khiến cô ta giật thót mình, suýt chút nữa ngã xuống đất. “Anh nói vậy là có ý gì chứ?" Ngọc Ly cố ý tỏ vẻ không hiểu. Mộc Mân rốt cuộc nói gì với Đường An rồi cơ chứ. Anh nhếch mép, nụ cười xảo quyệt. “Lộ mặt nạ của cô ra đi. Đừng cố chia rẽ tôi và Mộc Mân, tôi sẽ cưới cô ấy và chỉ yêu một mình cô ấy. Còn cô, dù có chia rẽ chúng tôi bao lần đi chăng nữa thì cũng vô dụng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]