“Ồ, kịch hay chỉ mới bắt đầu.” Ngọc Ly nhếch mép, hai tay khoanh trước nực vẻ tự cao tự đại. Cô ta đứng nhìn Đường An đuổi theo Mộc Mân xa xa.
Vốn chỉ muốn tạo bất ngờ cho Đường An và muốn mời anh cùng đi ăn sáng, không ngờ kế hoạch lại thuận lợi hơn cả ban đầu. Hay lắm, Mộc Mân đã nhìn thấy Ngọc Ly và anh ôm nhau, hẳn sẽ nảy sinh nghi ngờ và đau lòng lắm rồi!
Đang định quay lưng đi, Ngọc Ly nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ nhà của Đường An, một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Cái thằng bé này, mới sáng sớm không biết chạy đi đâu rồi.”
Thấy phụ nữ lạ đứng trước cửa nhà mình, bà nhíu mày rồi đi đến phía Ngọc Ly. “Cô tìm ai à?”
Ngọc Ly ho nhẹ một cái. Khi xưa hồi cấp ba cô ta có lén tìm đến nhà của Đường An một lần, lúc đó cũng có gặp mẹ của anh, nhưng có lẽ bà đã quên cô là ai rồi.
Muốn trịnh trọng giới thiệu bản thân là con dâu tương lai của bà, xong Ngọc Ly lại cười dịu dàng đi đến khoác tay bà dưới sự ngạc nhiên của đối phương. “Bác gái, bác không nhớ cháu sao? Cháu là Ngọc Ly, học cùng cấp ba với anh An. Lâu lắm rồi cháu mới gặp bác!”
Nghe đến cái tên Ngọc Ly, mới đầu bà còn bỡ ngỡ không nhớ ra. Nhưng sau khi nhìn kỹ nét mặt thanh tú của Ngọc Ly bà liền nhớ ra ngay. Khi xưa con trai bà đi học, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi nó, trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/158744/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.