Ngọc Ly cứng họng, khuôn mặt vốn đang định nói gì đó liền bị Đường An làm cho tức chết.
“Anh...sao có thể như vậy chứ. Chúng ta là bạn bè mà, em tin cô ấy không hẹp hòi như vậy.”
Đường An nhìn vào sự lúng túng của Ngọc Ly và cả bộ dạng khó xử của cô ta, cũng cảm thấy trong lời nói của mình vừa rồi có chút vô tình. Ngọc Ly dù sao trong mắt anh vẫn chỉ là một người em gái, nói vậy rồi sợ Ngọc Ly nghĩ sai về mình liền hắng giọng. “Ừm, có lẽ anh nghĩ hơi nhiều.”
Ngọc Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đường An dễ tính, chỉ cần vào lời nói liền ngoan ngoãn nghe lời. Người như Đường An có phải rất dễ chiếm đoạt hay không đây? Với nhan sắc này của anh...không được rồi, nếu không có được tình cảm của anh, Ngọc Ly này sẽ không phải là Ngọc Ly nữa!
“Bạn gái anh làm ở đâu vậy?” Ngọc Ly nhỏ giọng, ẩn chứa bên trong là sự quan tâm.
“Làm ở một nhà hàng, cách xa đây tầm ba cây số.” Anh thật thà trả lời.
Những lời này của Đường An thật ra không cần anh nói ra thì Ngọc Ly đều đã biết hết. Danh tính của Mộc Mân trong một đêm cô ta đã nắm rõ. Ngọc Ly còn biết được rằng hai người này hẹn hò với nhau thực chất không được sự đồng ý từ hai bên gia đình. Gia đình của cô gái kia đặc biệt ghét Đường An, còn gia đình của Đường An cư nhiên không muốn biến thành người hám lợi, kêu con trai đi dụ dỗ con gái nhà giàu, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/158742/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.