...Tôi Hận Anh...
Bước vào phòng vệ sinh, nhìn Hạ Mộc Vân nôn thốc nôn tháo những gì vừa ăn, cô ta ốm nghén sao? Hắn tàn nhẫn lên tiếng:
\- "Ngày mai lập tức đến bệnh viện"
Hạ Mộc Vân thất thần như người mất hồn đi ra từ phòng vệ sinh, nghe Hàn Thiên nói như vậy, 2 chân bắt đầu khụy xuống, đầu gối tiếp đất, nhỏ giọng cầu xin.
\- "Xin anh, đừng tàn nhẫn với tôi như vậy. Anh hãy để mẹ con tôi đi, tôi nhất định không bao giờ đến làm phiền anh và vợ anh đâu"
Nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, không nhịn được nữa mà rơi xuống.
\- "Hạ Mộc Vân, đừng mơ sẽ có ngày rời khỏi tôi. Cả cuộc đời này, cô sẽ không có cơ hội phục vụ thêm người đàn ông nào khác nữa đâu. Bỏ "nghề" của mình đi, cô đủ bẩn thỉu rồi"
Hàn Thiên thấp giọng nói bên tai Hạ Mộc Vân, lời nói như mũi dao đâm vào ngực cô.
\- "Hàn Thiên, cả cuộc đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh"
\- " Được, vậy xem cô có đủ khả năng không đã"
Hàn Thiên nhếch mép, đứng thẳng dậy, xốc ngược Hạ Mộc Vân vứt lên giường, sau đó nằm đè lên cô, bắt đầu nụ hôn mạnh bạo.
Hạ Mộc Vân bị động bất ngờ, cô hoảng loạn gào thét:
\- "Bỏ ra....bỏ ra....a......anh không được đụng vào tôi"
Hàn Thiên vẫn không dừng lại, cắn lên vành tai của cô, thì thầm nói như không nói:
\- " Đêm nay tôi ở đây cùng cô, không phải chỉ là ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-met-roi-tong-giam-doc/2859588/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.