Không phải là Lam Y không muốn cưới Thiên Phong, có nợ thì phải có trả mà. Cô buồn là bởi vì cô thực sự vẫn chưa hiểu anh.
Hồi đi học, Thiên Phong là một người hiền lành dễ bị cô bắt nạt còn người khác bắt nạt anh không thì cô không biết. Lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô, nói gì làm đấy.
Lúc cô về sống cùng với anh, thì lúc ấy anh hiện rõ lên là một người tàn độc, không coi mạng sống của mọi người là gì. Nói chết là giết, cho sống thì sẽ sống không bằng chết.
Sống lâu hơn một chút, cô nhận ra rằng trong anh cũng có một lòng nhân từ, thương yêu các em nhỏ xấu số.
Hiện giờ khi ở nhà, cô biết anh là một người rất quan tâm, biết chăm sóc cho gia đình. Không chỉ có gia đình anh mà còn có cả gia đình cô nữa.
Thật sự con người anh thay đổi liên tục, không biết tính cách thực sự trong Thiên Phong là người như thế nào nữa. Lam Y thực sự không thể hiểu nổi.
[...]
Cũng một tháng sau khi cô trở về nhà, bố của cô bây giờ cũng đã đi lại được bình thường. Thiên Phong cũng không có gọi điện gì cho cô cả.
Lam Y vừa ăn vừa suy nghĩ về Tâm Phúc. Không biết rằng thằng bé có khóc vì nhớ cô không nữa, giờ này đã ăn gì chưa, đã biết lẫy chưa,...
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì mẹ liền lấy tay đập nhẹ vào mặt cô một phát.
"Nghĩ gì vậy?"
Lam Y giật mình nhìn mẹ của mình rồi nói.
"Không có gì ạ"
"Con chuẩn bị đi, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092525/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.