Thiên Phong xoa bóp cho cái bánh bao nhỏ của Lam Y, anh nặn đi nặn lại không biết chán. Anh cắn vào cổ cô, làm hằn lên một vết cắn màu đỏ.
"Anh yêu em"
Từng giọt nước mắt của Lam Y chảy xuống, cô thực sự rất đau khổ. Giọt nước mắt ấy rơi vào tay Thiên Phong.
Anh khựng người lại, nụ cười trên khuôn mặt điển trai kia dịu dần xuống. Anh tức giận, chả nhẽ làm chuyện này với anh khiến cô khó chịu lắm sao.
Thiên Phong nắm chặt bả vai nhỏ nhắn của Lam Y, anh xoay cô lại đối diện với mình.
"Khó chịu đến vậy sao? HẢ?"
Anh quát lên khiến cho Lam Y giật nảy mình, cô sợ hãi lùi về sau. Cô quay người chạy về phía cánh cửa lớn.
Lam Y ra sức đập cửa, cô vừa đập vừa quay lại nhìn Thiên Phong, cô không muốn làm nữa, điều đó thật ghê tởm.
"Bộp...bộp...mở cửa ra đi...bộp..."
Cô đập cửa thì có tác dụng gì chứ, nơi đây là địa bàn của anh cơ mà. Có kêu lớn thế nào đi nữa thì chẳng có ai đến giúp cô đâu.
Thiên Phong vừa đi vừa cởi chiếc thắt lưng, đi chầm chậm về phía Lam Y.
Thiên Phong càng đi lại gần thì cô càng rối rít hơn, cô rất sợ điều đó lại xảy ra một lần nữa. Cô nhớ cái đêm kinh hoàng đó, cô có cầu xin anh tha thế nào đi nữa thì cũng không được.
"Xin các người đó...mở cửa ra đi"
Càng hi vọng bao nhiêu thì cô càng cảm thấy thất vọng bấy nhiêu. Thiên Phong nở một nụ cười tà mị đi đến.
Anh nắm lấy tay Lam Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092513/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.