Mẹ của Thiên Phong đứng trên tầng nhìn thấy tất cả sự việc. Bà mỉm cười hạnh phúc vì đã tháo được nút thắt trong lòng của Lam Y.
"Đến lúc ta phải về rồi"
"Đúng, đến lúc phu nhân phải về rồi. Chắc hắn lão gia nhớ bà lắm rồi"
[...]
Ngày hôm sau, mẹ của Thiên Phong chuẩn bị ra về. Trước khi đi, bà dặn dò các con mình
"Mẹ phải về rồi, hai đứa giữ gìn sức khỏe"
Mẹ anh bế Tâm Phúc, đung đa đung đưa, bà vừa nói vừa cười làm thằng bé không khỏi thích thú.
Mẹ anh đưa con cho cô bế, rồi nói tiếp.
"Hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Cả bầu không khí bỗng trở nên im lặng, không ai trong hai người trả lời bà. Mẹ anh xoa đầu Tâm Phúc rồi nói tiếp.
"Thôi được rồi, chưa muốn thì thôi. Mẹ về đây"
Lam Y một tay bế con một tay nắm lấy áo của mẹ anh. Cô không muốn để mẹ anh đi về, trong lòng cô cứ cảm thấy bất an lo lắng không nguôi.
Bà gỡ tay cô ra, rồi hôn lên trán Tâm Phúc, quay ra nhắc nhở Thiên Phong.
"Chăm sóc con bé cẩn thận"
"Vâng mẹ, mẹ đi thong thả ạ"
"Con chào bá"
Mẹ anh nhăn mặt nhìn Lam Y tỏ vẻ không vừa ý. Lam Y nhận ra điều này, cô sực nhớ ra là mình đã gọi nhầm.
"Con chào mẹ"
Mẹ anh đi ra xe, người tài xế kia đã mở cửa đợi sẵn. Bà ngồi lên xe, người đó đóng cửa lại. Mẹ anh ngó đầu ra phía ngoài cửa dơ tay ra vẫy. Lam Y cũng vẫn tay lại.
Lam Y trong lòng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092511/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.