Nói rồi anh kéo Lam Y ra ngoài để đóng cửa phòng nhưng cô không chịu ra nằm lăn ra đất.
"Trả con cho em đi, xin anh"
Thiên Phong không nói gì, anh một mực kéo cô ra ngoài. Sức cô không bằng Thiên Phong được nên vẫn bị anh lôi ra ngoài.
Lam Y vịn chặt hai tay vào cánh cửa cố níu kéo một chút gì đó nhưng Thiên Phong ngồi xuống gỡ từng ngón tay cô ra.
Anh đẩy cô ra ngoài rồi đi vào trong phòng đóng chặt cửa lại không cho cô vào.
Lam Y chạy lại định đẩy cửa ra nhưng không kịp nữa rồi, Thiên Phong đã đóng cửa lại rồi. Cô bây giờ chỉ ở ngoài không vào được bên trong.
Lam Y ngồi sụp xuống tuyệt vọng, đầu cô bây giờ trống rỗng, nước mắt chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ hoe sưng húp.
"Mở cửa"
Lam Y dựa đầu vào cửa vừa đập cửa vừa kêu lên. Cô chỉ mong anh cho cô gặp con mình thôi, cô rất nhớ con.
Cùng lúc đó, ở trong phòng, Thiên Phong nói chuyện điện thoại với Việt Hải về chuyện giữa anh và cô.
"Đợi cho Lam Y tự nguyện làm tất cả mọi chuyện để gặp con thì lúc đó mày muốn làm gì thì làm"
"Ờ, tắt máy đây"
Thiên Phong lúc nãy chỉ giả vờ không quan tâm đến Lam Y thôi nhưng trong lòng anh rất lo lắng cho cô.
Tại cô quá cứng đầu nên anh mới làm như vậy để cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.
Càng làm như vậy anh lại càng lo lắng cho cô hơn vì cô vừa mới đẻ được mấy tháng mà đã phải chịu khổ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092501/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.