Tâm trạng của Anh Tú cũng không tốt hơn bao nhiêu, cậu không lí giải được tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Cứ nghĩ lúc bị cô gái kia nhìn chân chân khiến cậu không thoải mái cho nên đã mất bình tĩnh mà nói mấy lời khó nghe đó cho hả dạ. Vậy mà không ngờ sau đó cậu lại đeo thêm cho mình cái tậm trạng nặng nề như thế này.
Anh Tú cũng không muốn trở về nhà ngay lúc này, cậu đi bộ một đoạn rồi vô thức bước lên một chiếc xe buýt. Vốn cũng không có ý định đi đến một nơi nào cụ thể, cậu chọn ghế cuối cùng yên lặng mà hướng tầm mắt ra ngoài cửa kính. Từng dòng xe cộ vụt qua, ánh đèn đường cũng dần nhoè đi không rõ hình dạng. Không có thứ gì đọng lại trong mắt cậu, đầu óc càng trở nên trống rỗng, chỉ có một thứ vẫn rất rõ ràng đó là cảm giác khó chịu. Nhưng cụ thể là khó chịu về điều gì thì cậu lại rất mông lung, có chăng là vì cảm thấy áy náy khi đã quá lời với người ta, vậy nếu sau này gặp lại có phải cũng nên xin lỗi…? Nếu như gặp lại…
Dòng suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng vì đúng lúc xe buýt đi chậm lại chuẩn bị dừng, đúng lúc cậu đang nghĩ đến người ta thì hình ảnh cô gái đó xuất hiện ngay trước mắt cậu. Nhưng nhìn qua thì giống như cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc có thể đã bị lạc đường rồi. Anh Tú cũng chưa kịp có phản ứng gì thì chiếc xe lại tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799847/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.