Anh Tú trở về nhà với tâm trạng tốt hơn hẳn, cậu cũng không hiểu sao sau khi hoá giải được hiểu lầm với An Nhiên trong lòng lại thấy thoải mái như vậy? Rõ ràng cũng chỉ là một người hoàn toàn xa lạ. Mà cũng không đúng từ nay họ đã trở thành bạn bè rồi, nghĩ lại thì có lẽ lâu nay cậu cũng rất ít bạn, ngoài Sofia ra cậu hầu như không có một người nào gọi là thân thiết. Cuộc sống như vậy có phải là đơn điệu và nhạt nhẽo lắm không?
Khi ba Anh Tú mới đón cậu tới đây, thời gian đầu khá khó khăn để thích nghi, càng chật vật hơn với những cơn đau đầu đến mức có lúc ngất đi, rồi trong lúc mơ màng tỉnh lại cậu luôn mơ thấy hình ảnh một cô gái cười thật tươi, thật vô tư, thật đẹp đẽ. Sau này dù cậu không còn bị ngất đi như vậy nữa nhưng giấc mơ thì vẫn lặp lại nhiều lần, chỉ có điều khuôn mặt cô gái lại không rõ ràng khiến cậu không sao nhớ ra được người đó là ai. Điều để lại ấn tượng sâu đậm nhất chính là nụ cười dịu dàng ấy.
Lên đại học, định mệnh cho cậu gặp Sofia. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này cậu đã bị cuốn hút bởi một nụ cười, đặc biệt khi Sofia cười rộ lên phải nói là rất đẹp. Rất giống với nụ cười mà cậu đã ghi nhớ suốt thời gian qua, nó làm cậu có cảm giác muốn gần gũi, và thân thuộc đến khó tả. Bởi vậy cũng rất nhanh hai người đã phát triển đến mối quan hệ yêu đương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799846/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.