Sofia cười đắc trí, cô ta nhìn An Nhiên đầy khinh bỉ mà tiếp tục trò chơi của mình.
- Cô không cần cảm ơn tôi vì đã cho cô biết thứ này sớm như vậy? bởi vì xét về một góc nào đó thì tôi với cô lại có cùng một kẻ thù. Chính là Anh Tú, tôi yêu anh ta, cũng ngu ngốc mà hi sinh vì anh ta để trả thù cô. Nhưng anh ta chưa qua cầu đã lo rút ván, anh ta vậy mà lại phụ tôi thật. Cho nên nói cho cô biết trước những điều này xem như tôi vẫn còn chút nhân tính đấy.
- Tôi không tin.
- Tôi cứ nghĩ cô là một người thông minh cơ đấy. Cô thừa biết anh ta yêu thương mẹ mình như thế nào? Cô là gì mà bà ấy phải bỏ cả tính mạng để cứu cô. Là cô ngu dốt thì đúng hơn, ai có thể yêu được người đã hại chết mẹ mình? Cô làm được không?
- …
An Nhiên cũng không còn sức để mắng người hay dãy dụa, cô mặc kệ bọn họ nói gì làm gì? Cô không muốn tin, nhưng giọng nói trong đoạn ghi âm kia cứ văng vẳng bên tai khiến cô muốn phát điên. Nên ngay khi được buôn ra, trong vô thức cô đã chạy lại muốn giật chiếc điện thoại trong tay Sofia. Cô ta giật mình nghĩ rằng An Nhiên tấn công mình nên đã bật con giao bấm mà cô ta cầm trong tay từ khi nãy ra, vung lên hướng về phía mặt An Nhiên. Thật may cô kịp dùng tay tre mặt, cho nên mũi dao đã rạch một đường dài trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799830/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.