Anh Tú không quan tâm những lời Sofia nói nên cũng không hiểu được cô ta là có ý gì hay không? Cậu mệt mỏi lê bước quay vào nhà ném cái phong bì trên bàn rồi lại định đi ngủ tiếp, cậu hình như không có cảm giác đói hay muốn ăn gì cả. Chiếc phong bì vốn không được dán cẩn thận, Anh Tú còn lười hỏi xem nó là gì? sao lại đưa cho mình? Nhưng bây giờ thì cậu đã biết, còn biết rất rõ. Từng bức ảnh như gây chói mắt, cậu chán nản hất hết đi, cả sấp ảnh bay tứ tung, lộn xộn như chính cảm giác của cậu bây giờ.
Trong nhà Anh Tú không có sẵn rượu mạnh, thứ mà cậu luôn thấy nó rất vô vị, càng chưa bao giờ tự nguyện đổ cái thứ “độc tố” ấy vào cơ thể mình. Nhưng lúc này cậu lại muốn uống, muốn say một lần. Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cậu cũng có được một chai vang đỏ, đây là quà khi ba cậu đi công tác ở pari mang về, nói là để sinh nhật này của cậu sẽ dùng đến.
Cậu không quan tâm bình thường người ta thưởng thức thứ đồ uống này như thế nào, chỉ biết mở nút và tu hết hơi này đến hơi khác, không khác với việc vừa vận động xong uống một chai nước lọc là bao. Vậy mà được quá nửa cậu đã bắt đầu choáng váng, mắt có chút hoa, đầu óc quay cuồng không tự chủ được. Có lẽ do gần hai ngày không ăn uống gì, cho nên cơ thể bắt đầu có những phản ứng, cảm giác ngày càng khó chịu.
Uống thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799827/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.