Anh Tú đang làm việc cùng đội tình nguyện của tổ chức y tế thế giới tại Pakistan, nơi mà chiến tranh vẫn chưa có hồi kết. Thời điểm cậu tới, chỉ thấy mọi thứ vô cùng khắc nghiệt, ngổn ngang và thiếu thốn, đây là hậu quả của một cuộc nội chiến.
Thậm trí sóng điện thoại cũng không có, như vậy xem ra không tệ, bởi vì vốn dĩ cậu cũng không muốn liên lạc với ai. Sau đó đường dây thông tin đã được khắc phục nhưng cậu vẫn dứt khoát không sử dụng điện thoại nữa.
Mỗi ngày mà cậu trải qua đều là ăn ngủ với bệnh nhân, có khi tiến hành vài ca phẫu thuật nhỏ, có khi là băng bó vết thương, kiển tra và lấy thuốc. Tự bản thân cậu muốn mình trở nên bận rộn thì liền không cần nghỉ ngơi.
Hôm nay Anh Tú mới đi ra ngoài khu y tế để mua thêm chút đồ cá nhân, dù gì sống ở đây vài tháng rồi cũng có những thứ phải hết và cần bổ xung. Cậu biết không thể đi quá xa cho nên cố gắng nhất có thể mua nhanh rồi về.
Trong lúc đứng chờ thanh toán, cậu lơ đãng nhìn xung quanh lại bắt gặp màn hình tivi lớn của cửa hàng đang chiếu tin tức về y học. Đó là buổi công bố và vinh danh kết quả nghiên cứu mới liên quan đến cấy ghép tim đã được ứng dụng thành công trên con người của nền y học Vương Quốc Anh. Người phát biểu không ai khác chính là ba cậu, khi ông nói lời cảm ơn tới các cộng sự và nhóm sinh viên suất sắc của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799825/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.