"Alo" nó nói
"Chào chị, chị có phải là Hạ Băng không??"
Tại sao lại có tiếng con gái..... (Hạ Băng)
"Đúng rồi.... Cô là ai"
"Thì ra là chị, chị đã cướp anh Minh Hoàng của tôi"
"Cô đang nói cái gì vậy, bị điên à" nó nói xong thì cúp máy ngay lập tức, Thái Dương nghe vậy liền hỏi.
"Chuyện gì vậy"
"À, một con nhỏ bị điên " nó cười rồi đấp mền rồi đi ngủ, còn Thái Dường thì dọn dep xong thì tắt đèn đi ra ngoài.
Một con nhỏ bị điên?? Là ai (Thái Dương)
1 tiếng sau, toà nhà đã chở nên im lặng, ở ngoài thì bắt đầu mưa, mưa càng ngày càng lớn, tiếng sấm và tiếng chuông điện thoại reng lên cùng một lúc làm cho Hạ Băng tỉnh dậy, nó lấy cái điện thoại rồi nghe máy.
"Alo" nó nói với cái giọng mệt mỏi
"Mày qua bên nhà Minh Hoàng đi, mưa rồi đấy" nhỏ la lên
"Mày im cho tao, mưa thì kệ....." Nó chưa nói xong thì nghe một tiếng sấm ầm lên, nó chợp nhớ một đều.
"Chết rồi... Mưa rồi.....tới liền" nói cúp máy rồi lấy áo khoác của Thái Dương rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng khi nó đướng dậy nó đã bị té mất rồi.
Chết tiệc, chân mình đau quá..... (Hạ Băng)
Nó cố đứng dậy rồi chạy xuống dưới mở khoá cửa rồi đi thẳng ra, nhưng lại dừng lại, quay đầu khoá cửa rồi đi.
Em khoá cửa rồi đấy (Hạ Băng)
30 phút sau nó tới trước nhà của Minh Hoàng, thấy cửa không khoá liền đi vào, nó lên lầu rồi mở cửa phòng của Minh Hoàng, thấy Minh Hoàng đang ngồi đó đọc sách.
"Gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/30727/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.