Lúc Giản Tinh vội đến bệnh viện, Thẩm Tiêu đang nằm trên giường bệnh, mặt đen sì sì, Bạch Đồ vừa vô tội vừa hờn tủi đứng ở một bên. Thấy cậu đến, mắt hai người đều sáng bừng.
Bạch Đồ như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc: “Cậu Giản, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Thấy Thẩm Tiêu không sao, Giản Tinh thở phào, hỏi: “Anh Bạch, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn vào đôi mắt lạnh buốt của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ run bần bật, tội nghiệp nói: “Cậu Giản ơi, việc này chỉ xin cậu giúp được thôi.”
Bạch Đồ kể lại chuyện xảy ra trong sáng nay.
Sau khi Giản Tinh đi, Bạch Đồ bón cháo cho Thẩm Tiêu. Đầu tiên là chỉnh giường bệnh động đến vết thương của Thẩm Tiêu, sau đó là thiếu điều đút cháo vào mũi Thẩm Tiêu mấy lần, làm Thẩm Tiêu tức đớn nỗi chỉ ăn được vài miếng đã thôi.
Chật vật đến giữa trưa, Bạch Đồ gọi điện đặt cơm canh ở một khách sạn. Chưa ăn được mấy miếng, cơm nước đã vãi đầy người Thẩm Tiêu, quần áo bệnh nhân bẩn hết cả. Nếu không phải đang nằm trên giường thì Thẩm Tiêu đã úp cái bát lên mặt Bạch Đồ rồi, nhất quyết không chịu ăn nữa.
Bạch Đồ hết cách, đành gọi cho Giản Tinh.
“Cậu Giản ơi, cầu xin cậu đấy! Tôi vụng thối vụng nát, sếp ăn ít thiếu chất, vết thương sẽ hồi phục càng chậm.”
Giản Tinh nghe đến độ trợn mắt há mồm, cậu nhìn giường bệnh bừa bãi, nhanh chóng đi qua. Cậu sờ vạt áo trước ngực Thẩm Tiêu, thấy ướt cả rồi, sắc mặt chợt biến, thò tay ngay vào trong áo anh.
Cậu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083945/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.