Thẩm Tiêu mơ màng tỉnh lại, xung quanh im phăng phắc, chỉ có mùi nước sát khuẩn. Anh mới chớp mắt, chất giọng mừng rỡ không giấu nổi của Giản Tinh đã vang lên bên tai.
“Anh Thẩm, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Thẩm Tiêu mở mắt, nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh, tay đang truyền dịch. Ngoài trời tối om, trong phòng chỉ có Giản Tinh ngồi bên cạnh anh.
“Anh Thẩm, anh thấy thế nào? Có khó chịu không? Có đau không?” Nói xong lại tự trách, “Em ngốc quá, bị gãy xương sườn sao mà không đau được chứ.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Vẫn ổn, không đau quá.”
Giản Tinh nói: “Bác sỹ sợ ồn đến anh nên chỉ cho tối đa hai người ở lại. Anh Bạch không ở đây, em với chị Tuệ bèn chủ động ở thay.”
Thấy Thẩm Tiêu nhìn quanh, Giản Tinh nói tiếp: “Em mượn nồi của khách sạn hầm canh xương ống táo đỏ, chị Tuệ đi tìm hộp giữ nhiệt rồi. Vốn định hâm nóng chờ anh Thẩm tỉnh, không ngờ anh tỉnh nhanh như vậy.”
“Xương sườn của anh bị gãy nhẹ, có mấy vết thương do dây kéo tạo thành, cơ thể cũng bị mảnh gốm vỡ đâm rách mấy chỗ, có hai chỗ vết thương rất sâu, chảy rất nhiều máu.” Cậu hơi xấu hổ, “Mẹ em bảo ăn gì bổ nấy. Mặc dù không có bằng chứng khoa học, nhưng người lớn nói kiểu gì cũng phần nào có lý.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu, mỉm cười: “Cảm ơn.” Giọng khàn khàn.
Giản Tinh vội rót cho anh một cốc nước, nước nóng quá, cậu bèn thổi một lúc, thấy nguội bớt mới để sát miệng anh.
Thẩm Tiêu đang nằm, Giản Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083944/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.