- Công tyHoàng Kỳ trả cho ông bao nhiêu thì tôi sẽ trả gấp đôi. Chỉ cần ông chịu bánmảnh đất đó lại cho tôi thôi. - Nhật Minh nhìn người đàn ông trung niên đốidiện mình bằng ánh mắt thuyết phục.
Ông tanhìn anh, xoa cằm nghĩ ngợi.
- Hừm...Để tôi xem lại. Nếu như công ty Hoàng Kỳ trả giá cao hơn nữa thì tôi không chắcđâu nhé.
Ông tanhìn anh cười cười, cái cười lộ rõ sự tham lam vô đáy.
- Được!Nếu Hoàng Kỳ trả cao hơn thì tôi cũng sẽ trả cao hơn. Ông cứ từ từ suy nghĩ,nếu được thì hãy gọi điện cho tôi. Bây giờ tôi có việc nên xin phép về trước.
Anh đứngdậy, chào ông ta lần cuối rồi rời khỏi công ty ông ta.
Sở dĩNhật Minh đến đây là vì anh nghe Nhân Sinh nói bên công ty Hoàng Kỳ đang địnhmua mảnh đất của công ty Hải Dương để triển khai kế hoạch cho xây một cái kháchsạn lớn. Ông Dương - chủ của công ty Hải Dương vì đang kẹt tiền để trả nợ dothua cổ phiếu nên đành phải bán đi “mảnh đất ngàn vàng” để lấy tiềntrả nợ. Sở dĩ gọi đó là “mảnh đất ngàn vàng” vì mảnh đất này được rấtnhiều công ty Bất động sản nhắm đến và vì nó nằm ngay mặt tiền nên dễ dàng thuhút khách. Tin ông Dương bán đi mảnh đất đó lan truyền trên các báo và đài đưatin. Ban đầu Nhật Minh cũng không chú ý lắm đến nó vì anh vẫn còn khá nhiều đấtđể trống và chưa có kế hoạch triển khai. Nhưng nghe Nhân Sinh nói công ty HoàngKỳ đã đến gặp ông Dương với ý định muốn mua mảnh đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/66930/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.