Chương trước
Chương sau
Khi đi làmtrở lại, Nhã Thi mới hay tin là Kiều và Trang đã bị đuổi việc, nguyên nhân làgì thì cô không biết và cũng không muốn hỏi. Chuyện đó khiến Nhã Thi cảm thấyrất lạ nhưng càng lạ hơn nữa là mấy người trước đây không ưa cô đều đối xử vớicô rất tốt. Cô vừa tới thì mọi người chạy đến nắm tay, niềm nở hỏi han:
- Ôi trời!Nhã Thi, kiểu tóc này hợp với cô đấy!
- Nghe nóimấy hôm nay cô bị bệnh, không sao chứ?
- Có cầntôi mua thuốc cho cô không?
Những câuhỏi dồn dập, những thái độ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thay đổi xoànhxoạch khiến Nhã Thi không kịp thích nghi. Cô chỉ biết cười trừ rồi tránh đi làmviệc.
Ngay cảquản lí cũng không còn gay gắt với cô nữa. Dù Nhã Thi có làm sai hay vô tìnhlàm bể đồ thì anh ta cũng chỉ nhắc nhở vài câu chứ không nổi cáu với cô như mọilần.
Đúng là kìlạ!

Mấy ngàynay Nhật Minh bị sốt, nằm li bì ở nhà. Anh vì không muốn đến bệnh viện nên Hải Nam bắt buộcphải đến nhà anh để khám bệnh. Do dầm mưa và mặc đồ ướt lâu nên bị cảm, cộngthêm việc anh không biết tự lo cho bản thân mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu.Hải Namsau khi khám bệnh cho Nhật Minh xong thì không ngừng mắng anh:
- Cái đồđiên này! Dù là cảm nhẹ nhưng cũng không thể xem thường được đâu. Sao cậu lạikhông biết quan tâm bản thân mình như vậy hả?
Trước lờitrách móc của Hải Nam,Nhật Minh chỉ biết cười trừ. Anh biết cậu lo cho mình nên mới nói như vậy. Anhcũng không ngờ là chỉ bị cảm thường mà lại dẫn đến tình trạng ngất xỉu như thế.Xem ra anh đúng là đã xem nhẹ việc này rồi!
Hôm nay anhcảm thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều. Không khỏe sao được khi mà ngày nàoHải Namcũng tới lo cho anh ăn rồi uống thuốc, đến giúp việc nhà anh mà cậu cũng tự ýcho về nghỉ nói là để mình cậu lo cho anh được rồi. Hải Nam sợ rằng anhtham công tiếc việc, sẽ chạy đến công ty làm việc nên cậu mới quản chặt nhưthế. Riết rồi anh thấy Hải Namgiống như bảo mẫu kiêm ông chủ của mình hơn là bạn.
Bữa giờkhông gặp Nhã Thi, Nhật Minh cảm thấy rất nhớ nên hôm nay anh cố ý đến thăm côđể xem cô thế nào, đã ổn chưa. Mặc dù Hải Nam nói với anh rằng cô đã ổn nhưnganh vẫn muốn tự mình kiểm chứng.
Nhật Minhđứng trước cửa nhà cô, lưng thoải mái dựa vào tường, hai tay đút túi quần. Đôimắt thâm trầm quan sát xung quanh. Các nhà bên cạnh đều đã đóng cửa tắt đèn,con hẻm nhỏ chìm vào bóng đêm yên tĩnh.
Anh đưa tayxem đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Chắc cô đang trên đường về.
Mười giờbốn mươi lăm, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh cảm thấy hơi lo lắng. Đã tanlàm lâu rồi mà sao giờ này cô vẫn chưa về? Chẳng lẽ hôm nay nhà hàng tăng ca?
Nghĩ xong,Nhật Minh liền lập tức phủ định ý nghĩ đó. Nhà hàng đó không bao giờ tăng ca.
Anh lấyđiện thoại ra, dò tìm số của quản lí nhà hàng.
Điện thoạivừa được thông, anh đã hỏi ngay:
- Nhà hànghôm nay đóng cửa trễ sao?
- Dạ không!Nhà hàng vẫn đóng cửa như bình thường ạ. Mà có chuyện gì sao cậu?
Trong đêmkhuya thanh vắng, giọng của quản lí truyền qua điện thoại nghe rõ mồn một.
Anh khôngtrả lời, cúp máy. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Vừa địnhchạy đi tìm cô thì một bóng người nhỏ nhắn đang đi vào con hẻm nhỏ, tiến vềphía anh đang đứng. Trời tối nên Nhật Minh không thể nhìn rõ người đó là ai,anh thấy người đó nửa quen nửa lại không quen. Anh hơi nheo mắt, Nhã Thi củaanh tóc đâu có ngắn như vậy?
Thắc mắccủa Nhật Minh được giải đáp khi cô đứng trước mặt anh, trưng ra vẻ mặt khó chịumuôn thuở khi thấy anh.
- Tránh rađể tôi vào nhà!
Anh vẫnngây ra đó, hoàn toàn không có ý định tránh ra như lời cô. Ánh mắt anh từ đầuchí cuối vẫn nhìn chăm chăm vào mái tóc ngắn trên vai một chút của cô. Tronglòng khó chịu bội phần.
Thấy anhvẫn không nhúc nhích, Nhã Thi bực bội dùng hết sức mình để đẩy anh sang mộtbên, mở cửa đi vào.
- Tóc củaem...
Nhật Minhnắm lấy tay cô, khó chịu trong lòng vẫn chưa dứt. Anh thích mái tóc dài của cô,tự nhiên lại đẹp. Còn mái tóc ngắn này, tuy không xấu, lại rất có cá tính nhưngchung quy anh vẫn không thích.
Nhã Thiquay phắt lại nhìn anh rồi lại nhìn xuống cánh tay đang bị anh nắm lấy, khóchịu rút ra. Cô bước vào nhà, bật đèn sau khi bỏ lại cho anh hai từ: “Cắtrồi!“.
Nhật Minhtheo Nhã Thi vào nhà, anh kéo cô quay người lại, tức giận nắm lấy hai vai cô,hỏi:
- Tại saoem lại cắt đi mái tóc của mình? Tại sao hả?
- Anh làmcái quái gì vậy? Buông tôi ra! Đau quá! - Nhã Thi nhăn mặt, cố gỡ tay anh ra.Anh nắm chặt đến nỗi khiến cô đau đến sắp khóc. - Anh điên rồi, cút ra khỏi nhàtôi ngay! - Cô hét lên khi anh chịu buông tay.
- Trừ khiem nói rõ cho tôi biết. Nếu không, tôi sẽ không đi đâu hết!
- Tôi có gìđể nói với anh chứ? - Cô quay mặt đi, che giấu những giọt nước mắt vừa rơixuống.
Nhật Minhlại đứng trước mặt cô, vừa định nói tiếp nhưng thấy cô khóc, anh chợt hoảngloạn.
- Đừngkhóc! Tôi xin lỗi vì lúc nãy hơi mạnh tay. - Anh dỗ dành, lấy tay xoa hai vaicô, lo lắng hỏi. - Em có đau lắm không?
Nhã Thi đưađôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh, gật đầu:
- Có, tôiđau lắm!
Cô ngồithụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô đau lắm! Trái tim cô rất đau!
Nhật Minhvội ngồi xuống, ôm lấy cô. Ánh mắt ánh lên những tia đau lòng.
- Tôi xinlỗi! Tôi không cố ý làm em đau. Tôi chỉ muốn biết tại sao em lại cắt đi mái tóccủa mình thôi.
“Emcó biết, tôi thích mái tóc dài của em như thế nào không?”
Cô đẩy anhra, đứng dậy:
- Anh tránhra đi! Tất cả là lỗi của anh, tại anh mà anh ấy mới chia tay tôi. Tại anh, tạianh, tại anh!
Sau mỗi từ”tại anh” là Nhã Thi lại đánh vào người anh một cái. Nhật Minh khôngphản kháng, để mặc cho cô đánh.
Nhật Minhkhông biết tại sao cô lại đổ lỗi cho mình việc hai người chia tay. Nhưng anhvẫn không hỏi và không làm gì, cứ để mặc cô trút giận lên người mình. Chỉ mongsau khi đánh anh xong người cô có thể nhẹ nhõm.
Mặc dù ĐanHuy đã thừa nhận chia tay cô vì cô gái kia nhưng Nhã Thi vẫn ngang bướng khôngchấp nhận sự thật. Và vì không chấp nhận sự thật nên cô chỉ còn cách đổ mọi lỗilầm lên người Nhật Minh. Cô đang cố gắng để quên hắn, nếu anh không gợi lạichuyện này thì vết thương của cô nó sẽ không đau như thế.
Khi tráitim tưởng chừng như đã hồi phục như ban đầu nhưng hóa ra nó vẫn cứ đau âm ỉ.Chỉ cần một tác động nhỏ là nó lại trỗi dậy, khiến sự mạnh mẽ của cô lập tứctrở nên yếu đuối.
Không aikhác mà chính anh - người đã khơi mào nỗi đau cô đang cố quên đi.
- Việc hắnbỏ em khiến em đau lòng đến vậy sao? - Nhật Minh bắt lấy tay cô, hỏi.
- Phải! Tôiđau lòng lắm! Tôi yêu anh ấy nhiều thế cơ mà nhưng anh ấy vẫn bỏ tôi để đi theongười con gái khác. Hức hức!
Nhìn thấycô như thế, anh không chịu được liền văng tục một câu:
- Fuck!
Rồi anhquay người đi nhanh ra cửa, không quên dặn dò cô: “Em nghỉ sớm đi! Tôi cóviệc phải đi rồi.”
Nhật Minhngồi vào xe, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số mà trước kia nó đã từng nằmtrong danh bạ của anh.
- Đến cầuHoa Viên, tôi có chuyện cần nói với cậu.
Vứt điệnthoại sang ghế bên cạnh, anh đạp ga phóng đi. Con xe Benz sáng bóng lao vun vúttrong đêm tối như một cơn vũ bão.
...
Cầu HoaViên về đêm thật đẹp, ánh sáng phát ra từ cây cầu chiếu sáng cả một vùng. Ánhsáng chiếu xuống mặt sông phẳng lặng, êm đềm. Có một vài con thuyền nhỏ vẫn cònqua lại trên sông, tiếng mái chèo rẽ nước tạo nên một thứ âm thanh dễ chịu,cùng với tiếng nói chuyện rôm rả của người chèo trong đêm khuya tĩnh lặng phátan đi bầu không khí cô đơn, hiu quạnh khi màn đêm buông xuống.
Trên cầuchỉ còn thấp thoáng vài chiếc xe qua lại. Khi tiếng động cơ xe dần xa thì khônggian lại trở nên yên ắng.
Ở bãi đấttrống gần đó, Nhật Minh đứng dựa lưng vào thành xe, nhàn nhã hút thuốc. Anhđang cố gắng phục hồi lại tâm trạng bình ổn vốn có của mình. Sau khi từ nhà côrời đi, anh thực sự đã rất tức giận. Nếu không phải vì đêm khuya vắng người qualại thì có thể anh đã không thể kiểm soát được hành vi của mình khi gặp xe nàolà muốn tông xe đó.
Từ trướcđến nay, dù có chuyện gì đi nữa Nhã Thi cũng không bao giờ khóc trước mặt anh.Trừ khi chuyện đó quá sức chịu đựng của cô.
Cô vì hắnmà khóc, vì hắn mà cắt đi mái tóc của mình, còn anh vì cô mà tiếc nuối, vì cômà đau lòng. Liệu rằng cô có hiểu điều đó không?
Gió miênman thổi, khẽ luồn vào mái tóc, da thịt anh. Ngọn lửa nhỏ trên điếu thuốc bịgió thổi, ánh lửa lập lòe như muốn tắt. Một chiếc BMW đỏ rực lao như điên vàobãi đất trống, tiếng thắng gấp chói tai vang lên ngay bên cạnh xe anh.
Đan Huy từtrên xe bước xuống, hai tay đút vào túi quần, sải từng bước chân cao ngạo đếnchỗ Nhật Minh.
Hắn đứngtrước mặt anh, nở một nụ cười đểu, cất tiếng:
- Cậu gọitôi ra đây để đòi lại sự công bằng cho Nhã Thi sao?
Khi NhậtMinh gọi điện cho hắn, hắn đã mơ hồ nhận ra được việc anh đột nhiên hẹn gặp hắnlà có chuyện gì.
Anh liếcnhìn hắn, khẽ nhếch môi rồi vứt điếu thuốc vẫn còn đang hút dở xuống đất, dậptắt bằng cách nghiền nát nó dưới chân như một cách “dằn mặt” hắn.
- Dạo nàycông việc làm ăn của cậu vẫn khá chứ? - Nhật Minh không trả lời câu hỏi của hắnmà hỏi một câu không liên quan. - Tôi nghe nói công ty Hoàng Kỳ đang chuẩn bịcho một cuộc đấu thầu xây dựng một khu chung cư ở tỉnh A nhỉ?
- Vậy thìsao? - Hắn nhìn anh, có chút khó hiểu. Khi không anh lại hỏi về công việc củahắn làm gì?
- À khôngcó gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một điều thôi. - Anh đi vòng quanh ngườihắn, đặt một tay lên vai hắn, từ tốn nhả ra từng chữ. - Từ bây giờ trở đi, bấtcứ một dự án nào của công ty Hoàng Kỳ đều sẽ không qua khỏi tay tôi.
Như có mộtdự cảm chẳng lành, hắn quay phắt lại nhìn anh. Đối diện với ánh mắt đầy kiênđịnh và cái nụ cười hòa nhã nhưng ẩn sâu bên trong là một thâm ý khó dò, tronglòng hắn đột nhiên có chút lo sợ.
- Nói như vậylà có ý gì? - Hắn hiểu nhưng vẫn vờ như không hiểu.
- Chẳngphải cậu thông minh lắm sao? Tôi nói đơn giản như vậy, lẽ nào cậu nghe khônghiểu? Hay là tôi đã đánh giá quá cao về khả năng nhận biết vấn đề của cậu?
Một loạtcâu hỏi đầy tính trào phúng của anh xoáy sâu vào tâm trí hắn. Hai tay hắn bấtgiác nắm chặt lại tạo thành hình nắm đấm. Ánh mắt oán giận nhìn anh, cố nuốttừng nỗi hận, nỗi căm thù vào lòng. Thời đại học hắn đã thua anh, nay ra ngoàixã hội làm việc hắn cũng chưa từng thắng anh. Nỗi hận này, hắn quả thực nuốtkhông trôi.
“Đồkhốn!” Hắn chửi thầm.
- Vì trả thù cho Nhã Thi mà cậu phải làm như vậy sao?
Nhật Minhthôi bỡn cợt hắn, trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu. Mở cửa ngồi vào trong xe,anh hạ cửa kính xuống, nói vọng ra. Từng lời từng chữ lạnh như băng:
- Làm tổnthương đến cô ấy, để tôi xem cậu có sống yên được với tôi hay không. Tôi sẽ khiếncho cậu phải trắng tay ra khỏi công ty Hoàng Kỳ. Hãy chờ đi!
Rồi anh láixe một vòng quanh hắn, bánh xe ma sát với mặt đất khiến cát bụi bay tứ tung.Đan Huy lấy tay che ngang tầm mắt đến khi xe anh mất hút và đống cát bụi tanbiến vào không khí.
Hắn tứcgiận quay người, dồn hết sức vào bàn chân đá thật mạnh lên chiếc xe vô tội củamình.
- Mẹ kiếp!Trương Nhật Minh, nếu như mày khiến tao trắng tay thì tao sẽ khiến cho Nhã Thihận mày suốt đời.
Tiếp theođó là một tràng cười man rợ vang vọng trong đêm khuya thanh vắng. Một vài chiếcxe máy qua lại đều trao cho hắn những ánh nhìn quái dị và có cùng một ý nghĩ:”Cái tên này bị điên rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.