Ánh mặt trời dần khuất sau những ngôi nhà cao tầng, đèn cao áptrên đường đã được bật sáng. Xe cộ, người người vẫn qua lại đông đúc. Nhã Thimang theo một tâm trạng nặng nề lê bước trên đường. Cô đi dọc trên vỉa hè, ngẩnngẩn ngơ ngơ như người mất hồn.
Nhã Thi cảm thấy mình bơ vơ, lạc lõng giữadòng đời nhộn nhịp. Cô như một kẻ lang thang không nhà cửa và không biết mìnhnên làm gì bây giờ. Đột nhiên lúc này cô cảm thấy nhớ đến Đan Huy hơn bao giờhết. Cô muốn gặp hắn, muốn tâm sự với hắn.
Cô dừng lại rồi lấy điện thoại ra gọi, chỉcó tiếng chuông reo liên hồi nhưng không có người bắt máy. Nhã Thi thở dài, vừađịnh cúp máy thì nghe thấy tiếng “a lô” khó chịu từ đầu dây bên kia.
- Đan Huy! Anh đang ở đâu vậy? Có thể gặpem một chút được không? - Cô hỏi bằng chất giọng buồn bã.
- Anh đang bận, không gặp em được! Khi nàoxong việc anh sẽ đến tìm em.
Rồi hắn cúp máy mà không để cô có cơ hộinói thêm lời nào. Nhưng hắn không hề biết, trước khi máy ngắt cô đã kịp nghethấy tiếng nũng nịu của một cô gái nào đó vang lên từ bên kia.
Nhã Thi nắm chặt điện thoại trong tay, mộtmàng nước mỏng bao phủ trong mắt cô. Cô đã cố gắng không để mình bật khóc nhưngsao cô vẫn không thể làm được?
Đan Huy đã phản bội cô sao?
Không! Cô không tin điều đó! Đan Huy chỉlà đang tiếp khách thôi. Phải! Đan Huy chỉ đang tiếp khách thôi.
Dạo gần đây, Đan Huy luôn tìm cách tránhmặt cô với lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/66917/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.