Đứng trướcmột mảnh đất rộng lớn, nước mắt Nhã Thi lặng lẽ rơi xuống. Từ lúc đến đây, côchỉ đứng im một chỗ để nhìn ngắm mảnh đất này lần cuối cùng. Vì từ nay, nókhông còn thuộc quyền sở hữu của cô nữa rồi.
Trong vòngmột năm trở lại đây, do làm ăn thua lỗ nên công ty của gia đình cô hiện đangđứng trên bờ vực phá sản, số tiền mượn của ngân hàng lên đến hàng trăm tỷ. Đểtrả bớt nợ cho ngân hàng, cô đành phải bán đi mảnh đất mà cha cô đã để dành làmcủa hồi môn cho cô khi cô lấy chồng. Mặc dù không trả được bao nhiêu nhưng cũnggiúp được cha cô nhẹ gánh đi phần nào.
Từ khi côngty lâm vào khủng hoảng, cha cô đột nhiên lâm bệnh nặng. Cô rất lo cho ông, tuổitác ông đã cao nay lại phải chịu một cú sốc lớn như vậy, cô sợ rằng ông sẽkhông qua khỏi.
Mẹ cô mấtngay từ khi cô mới lọt lòng nên từ nhỏ, cô đã thiếu đi tình yêu thương của mẹ.Nhưng bù lại, cô lớn lên trong vòng tay ngập tràn yêu thương của cha. Một tayông nuôi cô khôn lớn, ông là người luôn bảo bọc và che chở cho cô. Với cô, ôngkhông chỉ đơn thuần là một người cha mà còn là một người thầy. Ông luôn dạy cônhững điều hay lẽ phải, dạy cô cách làm người lương thiện. Cô chưa bao giờ đisai lời dạy của ông dù chỉ một bước.
Mấy ngàyqua, bệnh tình của ông vẫn không thuyên giảm. Nhìn cha nằm bất động trên giườngbệnh, cô rất đau lòng. Cô cảm thấy bất lực khi không giúp được gì cho ông. Việcduy nhất cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/66916/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.